Phạm Doanh

Phần 20

 

Không những Phương tránh né chuyện ân ái với Tảo mà mỗi khi Tảo ôm Phương định hôn, Phương quay đầu đi không nhận làm Tảo đau khổ vì tưởng Phương chán ngán hay coi khinh mình. Thật ra Phương không hề biết chuyện Tảo vì Phương mà phải hiến thân cho Khôi, chỉ vì Phương nghe bác sĩ nói vi khuẩn Sida cũng có thể truyền qua nước bọt nên muốn bảo vệ Tảo mà không dám khai bệnh mình cho nàng hiểu.

Phương vốn đã yếu trong người nên ngoại chứng của Sida phát triển nhanh hơn mức bình thường, càng ngày Phương càng gầy tọp đi rồi trong một buổi sáng ngất xỉu trong phòng vẽ, Tảo phải gọi xe đưa vào nhà thương. Bác sĩ chẩn bịnh lần trước không muốn Tảo có thể nhiễm bệnh nên đề nghị Phương nói sự thật. Tảo vừa đau khổ vừa cảm động chỉ biết ôm Phương mà khóc.

Phương không đi làm được lại còn trả tiền thuốc một viên cho Sida đến cả mấy trăm đô la, tài chính của hai người càng ngày càng tuyệt vọng.

Một hôm Tảo đi chợ, Phương ỏ nhà một mình thì nghe tiếng chuông gọi cửa, Khôi đến, vẻ mặt tìm kiếm.

Phương hỏi:

- Anh còn đến đây để làm gì?

- Làm gì à? Anh định quịt nợ tôi hay sao?

- Tôi không quịt anh, chỉ à lúc này tôi không có tiền, anh chờ cho vài ngày nữa.

- Tôi không muốn chờ nữa, không có tiền thì tôi lấy tranh trừ nợ, bức tranh vẽ con Tảo đó.

- Bức tranh nào?

- Tranh nghệ thuật nude đó

 

Phương khó chịu vì không hiểu tại sao Khôi biêt về bức tranh

- Không có bức tranh nào như vậy hết

- Tôi mua giá cao mà, nghe nói anh dạo này túng quẩn lắm phải không?

- Có túng cũng không bán

- Bán rồi vẽ bức khác có sao đâu

- Đã nói không bán là không bán, mà sao anh biết về bức tranh đó?

- Tảo cho tôi xem mà

- Anh đừng nói láo, tôi không tin.

- Tin hay không mặc kệ anh, người thật đã  nằm trong tay tôi thì nói gì đến tranh, đó là tôi có lòng tốt trừ nợ cho anh đấy thôi.

Phương tím mặt:

- Anh nói gì vậy?

- Ha ha, Bộ tự nhiên mà tôi rút đơn kiện anh à, nếu Tảo không chiều tôi thì anh vẫn còn bóc lịch trong khám.

- Anh cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.

- Tao tử tế với mày mà mày định quịt nợ phải không, tao kêu tụi xã hội đen tới coi mày còn làm bộ được không?

 

Khôi tức tối ra về, Phương nằm vật lên giường "Tảo ơi, tội cho em, vì anh mà phải chịu nhục", sự uất hận trào lên, Phương hộc một ngụm máu rồi ngất đi.

Tảo đi chợ về thấy Phương bất tỉnh hốt hoảng lay gọi

- Anh Phương, anh làm sao vậy?

Phương mở mắt, thều thào

- Anh không sao em đừng lo

 

Sau sự kiện đó hầu như Phương không nói chuyện với Tảo chỉ miệt mài vẽ tranh, những bức tranh về Tảo thì mang mác nét buồn còn tranh chân dung Phương lại đầy nét đau khổ, có bức Phương vẽ mình trong sợ hãi không cùng, miệng há to như muốn hét vào cuộc đời mà tắt nghẹn. Không cần phải là nhà phân tâm học cũng dễ dàng nhận ra một tâm trạng rối loạn thần kinh. Tranh của Phương khiến người ta liên tưởng đến những bức The Scream còn gọi là The Cry của Edvard Much, một hoạ sĩ Na Uy nổi tiếng trong trường phái Diễn Đạt (Expressionism) chuyên về đề tài bệnh hoạn, đau khổ và cái chết.

 

Một hôm Phương vẽ đến 3 giờ sáng, kiệt sức ngủ gục trên bàn, Tảo thức giấc dìu Phương vào giường mà không dám nhìn vào các bức tranh nghiệt ngã, bất chợt Tảo thấy một tờ giấy có nét chữ nguệch ngoạc Phương ở trên bàn. Tò mò Tảo mở ra thấy hai bài thơ

 

Cơn kinh mộng

 

Quanh đời thảng thốt màn đêm

Đưa tay trước mặt tìm xem nơi nào

Một màu đen đến nghẹn ngào

Ta ngồi co rút như bào thai non

Chợt nghe run rẩy trong hồn

Thân không manh vải, trần truồng lạnh căm

Dường như tiếng vọng thâm trầm

Từ nơi đáy vực tử thần gọi tên.

 

__________________________________________________

 

Giấc mộng trong đêm

 

Ta thấy ta đứng trên triền núi

Phiá xa xa mây phủ giăng đèo

Bên vách đá phẳng lì trơ trụi

Bàn chân trên mỏm đá cheo reo

 

Ta đập trán lên tường sám hối

Giăng hai tay chấp nhận kiếp nghèo

Nghe cơ thể biến thành rắn mối

Bám đỉnh trời dốc ngược mà leo

 

Bên vực kia lũ người biết lỗi

Đang hành hưong từng bậc thang trèo

Tiếng ê a cầu xin xóa tội

Trong tiếng gầm của lũ cọp beo

 

Từng xác người rơi vào vũng tối

Gió vi vu gió hú qua đèo

Ta nhắm mắt nghe ngàn tiếng gọi

Và nghe hồn chết rã rời theo.

 

Tảo đọc thơ mà rùng mình; nửa thương xót nửa sợ hãi về những khúc mắc nội tâm của Phương.

 

Thỉnh thoảng bọn côn đồ do Khôi thuê mướn lại đến chửi bới hăm doạ Phương Tảo; một lần nữa Tảo lại phải nhờ đến Hùng Xám; có điều bọn côn đồ này không ở trong khu vực của Hùng Xám, chúng dựa vào Công An đế chống lại. Sau vài lần đụng độ giữa đám đàn em làm bị thương nhiều tên cả đôi bên, hai băng đồng ý giải quyết bằng một trận so tài quyết tử giữa Hùng Xám và Sáu Lựu Đạn.

 

Thế là vào một buổi chiều trong khu Thanh Đa gần bờ sông Saigon, hai tên chúa trùm nổi danh tập hợp đàn em để tranh thắng bại.

Sáu Lựu tuyên bố:

- Tụi bây nghe đây; Tao và Hùm Xám hôm nay một sống một còn, dù kết quả như thế nào tụi bây cũng phải chấp hành nghe chưa, nếu khiêng xác tao ra khỏi nơi này thì địa bàn Sáu Lựu sẽ về tay Hùm Xám và ngược lại rõ chưa?

 

Đàn em Sáu Lựu tuy đằng đằng sát khí nhưng đều hô to "Rõ!"

Hùm Xám nói với đàn em mình

- Ý tao cũng như anh Sáu; nếu tao nằm xuống thì chợ An Đông do ảnh cai quản, nghe chưa?

 

Bên thủ hạ của Hùm Xám tuy không vui vẻ gì cũng đồng thanh quát "Dạ nghe!"

 

Rồi Hùm Xám và Sáu Lựu bước vào khoảng trống giữa sân cỏ, Sáu Lựu nhỏ hơn Hùm Xám nửa đầu nhưng vạm vỡ với các bắp thịt tay cuồn cuộn, bước đi chắc nịch còn Hùng mặt mũi thâm trầm và tấn bộ thanh thoát hơn.

 

Sáu Lựu chắp tay chào Hùng rồi đi một vài chiêu bái tố bỗng nghe Hùng Xám la to:

- Ủa anh Sáu đi bài "Bách Long Hạ Thủy" đó sao?

- Chú Hùng làm sao biết tên bài quyền này vậy?

- Tui là học trò Tây Sơn Hắc Nhạn mà sao không biết, để tui đi hết bài cho anh Sáu coi nè.

 

Rồi hai tên trùm cùng nhau đi một bài quyền giống nhau, làm cả bọn đàn em trố mắt ra nhìn. Hết bài Hùng và Sáu Lựu ôm nhau cười sảng khóai.

- Hóa ra mình đồng môn, xém nữa huynh đệ tương tàn rồi, lại đây mình nói chuyện các thầy nghe.

- Anh Sáu lớn hơn chắc nhập môn trước đệ, xin mời anh chén rượu heng. Í mà tụi nhỏ có xích mích vì chuyện thằng Khôi biếu đám em anh Sáu hăm dọa người wen của đệ, sư huynh tính sao.

- Tính gì nữa, để huynh nói tụi nó dẹp thằng Khôi đi, thôi mình làm một tăng đi.

 

Sáu và Hùng khoác tay nhau đi ra phía đàn em, biếu tụi nó bắt tay nhau.

Từ đó Phương và Tảo được yên ổn một thời gian nhưng Phương càng ngày càng suy sụp vì Sida. Bác sĩ cũng bó tay và nói Tảo là Phương không còn sức đề kháng và tinh thần muốn sống nên cũng nay mai mà thôi. Và việc phải đến đã đến. Một buổi chiều nằm trên giường Phương nắm tay Tảo nói:

- Em tha lỗi cho anh đã không bảo bọc được em, anh yêu em!"

 

rồi buông tay mà ra đi, nét mặt đau khổ y như các bức chân dung Phương tự vẽ mình . Tảo ôm lấy Phương khóc nức trong ánh chiều vàng vọt


 

Phần 21

 

Hùng Xám đang khề khà nhậu bỗng đệ tử chạy đến báo tin

- Anh Hùng ơi, chỗ kia có bán tranh vẽ cái cô hôm trước kiếm anh đó, anh ra mà coi, kỳ lắm.

- Kỳ cái gì?

- Dạ ...

- Cái gì mà mày lắp bắp hoài vậy?

- Dạ tranh ở truồng

- Bậy mày

- Thiệt mà

- Thôi chở tao ra xem

 

Hùng Xám theo thằng em đến phòng bán tranh đang trưng bày tranh của họa sĩ Thế Phương, Hùng nhận ra người trong các bức tranh là Hương Tảo, đa số đề bảng "Đã có người mua" ngoại trừ 1 tấm to nhất vẽ thiếu nữ khỏa thân ngồi trong thế người cá sẽ được đấu giá vào cuối tuần. Bức tranh có lẽ được nhiều người để ý vì tờ giấy ghi tên kín mít. Hùng ngây người nhìn ngắm bức tranh toát ra một vẻ liêu trai, ma quái và quyến rủ. Hùng nói chuyện với quản lý tiệm mới biết bạn ông ta là Thế Phương đã chết và người trong tranh là vợ chưa cưới nay túng quẩn nên gửi tranh bán. Hùng đòi mua nhưng quản lý không chịu bán vì đã đăng đấu giá cuối tuần.

 

Thất vọng Hùng vào một quán quen gọi 1 chai Chivas Regal uống khan một mình. Giờ quá trưa quán vắng chỉ có một bàn gần đó có hai người đàn ông chén chú chén anh, có lẽ đã uống nhiều, một người nói

 

- Hồi nãy thấy mày dòm bức tranh say sưa quá, bộ mê người trong tranh rồi hả.

- Tao biết con nhỏ làm mẫu đó, thàng họa sĩ vẽ đẹp thiệt nhưng ở ngoài con nhỏ còn ngon hơn nữa, da nó mịn như nhung, rờ đã tay luôn.

- Thôi đi cha nội, dòm tranh rồi tưởng tượng hoài.

- Tưởng tượng gì, tao làm con nhỏ rồi

- Xạo ke

- Xạo gì. Hồi đó thằng Phương hoạ sĩ quen với tao, có bữa tao tới nhà đòi nợ

không có nó, con nhỏ ra tiếp tao, tao ôm đại, nó xô tao té dập đầu tướng chết rồi.

- Ha ha, đáng kiếp thằng làm bậy, vậy là mày làm hụt nó thôi

- Từ từ tao chưa nói hết, tao bị con nhỏ xô té bể đầu, thằng Phương về tao la làng là tụi nó tính giết tao để quịt nợ, cái Công An tới bắt giam hai đứa, thằng Phương nhận là người xô tao, tao để cho nó nhận mà hổng thưa con nhỏ. Đáng lẽ là tao để thằng Phương ở tù rồi tính kế dzớt con nhỏ sau ...

 

Khôi vì say nên hăng tiết vịt, khua môi múa mỏ không để ý Hùng Xám ở bàn bên làm bộ không chú ý, Khôi đắc chí khoe tiếp

 

- Bữa đó con nhỏ tới nhà tao xin tao rút đơn kiện để thằng Phương được ra, cái tao đè nó ra làm luôn, lần này nó không chống cự. Thiệt là đã.

- Thiệt tình, nghe nói thằng họa sĩ chết rồi phải không? mà mày có tính mua bức tranh đó không?

- Tính chớ, mỗi lần dòm tranh tao lại nhớ lúc làm nó, sướng thiệt à nha.

 

Ngày thứ bảy phòng đấu giá tranh đông nghẹt ngưòi đi đấu giá và đi coi, một phần vì khéo quảng cáo của phòng triển lãm cho biết là những bức tranh đấu giá là những tác phẩm nghệ thuật có một không hai vì họa sĩ Thế Phương đã qua đời. Mở đầu là một bức tranh tĩnh vật với giá khởi đấu khiêm nhượng và chỉ sau 5 phút đã được chấm dứt có lẽ vì mọi người để dành tiền cho bức tranh đáng để ý là bức tranh thiếu nữ khỏa thân. Bức tranh được đưa ra trên một giá gỗ che một tấm vải nhung thì phòng trở nên im lặng trong sự chờ đợi, khi  người điều khiển đấu giá kéo khăn che ra những tiếng trầm trồ của mọi người vang lên rồi cuộc đấu giá trở nên hào hứng và sôi nổi kéo dài đến 15 phút.

 

Khôi cũng hăng hái đấu vài tiếng nhưng không theo nổi nên bỏ cuộc giữa chừng, thất vọng bỏ về sớm, Hùng Xám gọi một tên đàn em đến nói nhỏ vài câu, tên này gật đầu rồi đi ra theo Khôi.

Người thắng cuộc đấu giá có vẻ là một doanh nhân giàu có, hí hửng sai nhân viên phòng triển lãm bọc bức tranh mang ra ngoài xe bảng xanh có tài xế ngồi đợi. Hùng Xám lẳng lặng lái xe gắn máy theo sau.

Khôi lái Honda về được nửa đường đến một quảng vắng thì một chiếc xe gắn máy phân khối lớn áp xe hắn vào lề đường, hai tên trên xe bước xuống.

 

... Ngày hôm sau trên báo lá cải trong mục tin xe cán chó, chó cán xe có hai mẩu tin nhỏ "Tranh khỏa thân của hoạ sĩ Thế Phương đạt giá kỉ lục" và "MC Tuấn Khôi vào nhà thương với thương tích trầm trọng".

 

Đúng với câu "Họa vô đơn chí", cô em Phương sau khi chôn cất Phương xong cho Tảo biết là sẽ lấy lại nhà và yêu cầu Tảo dọn ra trong vòng ba tháng.

Tảo phải thuê một căn phòng xập xệ trong chunng cư Nguyễn Thiện Thuật, tất cả vốn liếng chỉ là số tiền bán tranh sau khi trừ 25% hoa hồng cho phòng triển lãm. Nàng không cho chị Tần biết tin Phương chết vì nghĩ chị không giúp được gì khi còn phải lo cho mẹ già đau yếu. Theo lời giới thiệu của Liên, Tảo đi hát tại một quán nhạc dưới tên Mai Ly, lương chẳng bao nhiêu. Vì buồn khổ nên Tảo dính vào thuốc lắc, giọng hát suy sụp và bị chủ quán cho nghỉ việc. Cuối cùng Tảo theo chân các cô gái khác làm từ tiệm Karaoke ôm này đến tiệm Karaoke ôm khác, sống nhờ vào tiền bo của khách, dần dần lún vào vũng lầy mà không thoát ra được. Tảo (Mai Ly) chưa thuộc vào hạng bất cứ ai bỏ tiền ra cũng mua được thân thể nàng, nàng cũng đã ngủ với nhiều người, nhưng nếu tên nào đòi trả tiền để ngủ với nàng thì chỉ nhận được sự từ chối thẳng. Còn những khách đã có công theo đuổi nàng, tặng quà, tặng tiền bo và nàng thấy thích hắn hay ít ra không cảm thấy lợm giọng khi gần hắn thì có thể có lúc nàng chiều ý. Trong thâm tâm Mai Ly cũng biết mình chưa là gái điếm thì cũng là gái bao, bồ nhí của các tên Giám Đốc, Sĩ Quan. Có những thời gian ở với người nào đó, nàng không cần đi làm cũng đủ tiền bao. Nhưng những quan hệ vợ bé nửa chừng xuân này cũng chẳng bền gì. Mai Ly chỉ còn chút tự an ủi mình là nhờ có chút nhan sắc và giọng hát hay nên dù có phải bán thân xác mình thì cũng còn có quyền chọn khách. Sự tự an ủi đó cũng là sự tự mình lừa dối mình thôi.

Hiện giờ Mai Ly đang làm gái bao của Giám Đốc Phú. Lần bị Phú đánh tàn nhẫn là lần Hoàng đưa nàng về nhà.  Buổi trưa Mai Ly thức dậy với thân thể đau nhức vì trận đòn tối qua, Mai Ly nghĩ ngợi mông lung về người đàn ông lịch sự này mà nàng chưa từng gặp trước đó, chỉ nhớ cảm giác lâng lâng khi Hoàng bế mình ra xe.Chợt có tiếng chuông gọi cửa. Mai Ly ghé mắt qua ngạch ngang cửa sổ thấy Hùng Xám đang đứng chờ, dáng điệu sốt ruột.

 

 




 

Phần 22

 

Hoàng xuống phi trường Nội Bài vào một ngày mưa phùn gió bấc, cái lạnh mùa đông miền Bắc khác hẳn cái lạnh mùa đông Dallas. Lạnh mùa đông miền Bắc không làm cóng chân tay, không làm buốt vành tai nhưng da diết và thấm sâu, Hoàng mặc pardessus mà vẫn thấy lạnh. Chiếc xe taxi đưa Hoàng về Hà Nội trên con đường cao tốc nối với Nội Bài. Sau ngày 30/4/1975 chính quyền Hà Nội dành mọi ưu đãi cho phát triển thủ đô để cạnh tranh với Saigon mà con đường cao tốc này là một kế hoạch hàng đầu.

Thật sự Hoàng về Việt Nam cũng khá là can đảm vì lúc này Hoa Kỳ và Việt Nam chưa có liên hệ ngoại giao chính thức nếu có việc gì xảy ra cho Hòang thì phía Hoa Kỳ sẽ không giúp đỡ được; khi nhập cảnh cũng như tại khách sạn, passport Mỹ của Hoàng đều gây sự chú ý đặc biệt, vì số Việt Kiều từ Mỹ về Việt Nam còn rất hiếm.

 

Vì không tiện gặp chồng Lệ Khanh một mình nên Hoàng đến một công ty giới thiệu người hướng dẫn du lịch ở phố Hàng Bạc, nhân viên tiếp chàng là một cô gái lịch lãm:

- Thưa ông cần gì?

- Cô có thể giới thiệu cho tôi một người phụ nữ để đi chung cho công việc riêng không?

- Yêu cầu của ông về người phụ nữ là gì và nhiệm vụ của cô ta như thế nào?

- Nói thật với cô tôi muốn cô ta đi chung đến họ hàng và người quen như là một bạn gái, chỉ cần người lịch sự là đủ.

- Ông cần người ấy bao lâu

- Đầu tiên là một ngày, sau đó nếu cần thêm tôi sẽ yêu cầu tiếp

- Chúng tôi cũng mạn phép thông tin cho ông là người chúng tôi giới thiệu là phụ nữ đứng đắn và không chấp nhận những đụng chạm thân thể .

- Tôi không nghĩ và làm những chuyện đó, cô đừng lo.

- Như vậy ông cho coi giấy tờ để làm hợp đồng

- Sở phí là bao nhiêu vậy thưa cô?

- 75 đô la mỗi ngày thưa ông

Cô ta đưa cho Hoàng mấy tấm hình các cô gái hợp tác với công ty, Hoàng chọn một cô trông lớn tuổi nhất để tương xứng với mình.

Người nhân viên ghi tên tuổi Hoàng vào hợp đồng và photocopy thông hành chàng, rồi nói:

- Khi nào ông cần người chúng tôi?

- Ngày mai tôi đi thăm người quen, có kịp không cô?

 

Cô gái gọi phôn :

- Chị Phụng ơi, ngày mai chị có rãnh không?

- ....

- Việt Kiều Mỹ

- ....

- việc đứng đắn đấy, đi chung như bạn gái thôi

- ....

- Không có, trong hợp đồng ghi rõ rồi

- ....

- Cám ơn chị

 

Quay qua Hoàng:

- Ngày mai mấy giờ ông đến?

- 10 giờ

Nói vào điện thoại

- 10 giờ được không chị Phụng

- ...

Gác máy và nói với Hoàng

- Vâng mời ông đến 10 giờ sáng mai.

 

Ngày hôm sau Hoàng đến văn phòng thì Phụng đã ngồi chờ.

- Chào cô, cô là cô Phụng?

- Vâng chào anh, anh là anh Hoàng?

- Vâng tôi là Hoàng

- Lúc nãy em có nghe nói về công tác của em là đóng vai trò bạn gái anh đi thăm họ hàng và người quen, vậy nên em đề nghị mình xưng hô cho phù hợp tình huống, chứ cứ tôi với cô sợ không giống lắm.

Cô nhân viên công ty chen vào

- Em cũng xin nhắc lại các điều khoản hợp đồng nhé, hai bên giao ước là không đụng chạm thân thể nhé .

Hoàng cười

- Vâng tôi xin ghi nhận và nghiêm chỉnh chấp hành.

Phụng cũng cười

- Chị xấu như ma thế này chắc anh Hoành chấp hành nghiêm chỉnh ngay.

- Các cô khéo nói quá, không phải vậy đâu là không phải vậy đâu.

- Anh Hoàng nói như Hoà Thượng Túi Vải vậy

- Ơ Phụng cũng đọc Cô Gái Đồ Long à?

- Vâng em có đọc sơ qua

 

Hoàng chở Phụng trên một chiếc xe Honda thuê vào một quán café, Hoàng nói:

- Mời Phụng ăn sáng nhé để mình nói chuyện công việc cho rõ hơn

- Anh cứ ăn sáng đi, em ăn rồi.

- Anh cũng không đói. Vậy anh gọi nước cam vắt cho em nhé

- Em xin ly nước chanh giây vậy

 

Hoàng gọi cho mình một ly café và nước chanh giây cho Phụng

- Không giấu gì Phụng, anh đang có một trường hợp tế nhị cần Phụng giúp

- Chắc gia đình anh bắt anh lấy vợ phải không, nên để em đóng vai bạn gái phải không?

- Không hẳn như vậy, thật ra anh quen một cô ở Đông Đức và cô ấy đang muốn ly dị với chồng ở Hà Nội, lần này anh về để hỏi dò chồng cô ấy việc chấp nhận ly dị, nhưng nếu anh đi một mình thì không tiện nên anh muốn nói với chồng cô ấy là hai đứa mình là một đôi bạn và là bạn cô ấy.

- Vậy là anh muốn em nói dối hay sao?

- Không, em không cần nói gì cứ để anh xử trí, có em bên cạnh thì chồng cô ấy sẽ không nghi anh có quan tâm vì lý do cá nhân về việc ly dị.

 

Phụng cười hóm hỉnh

- Vậy là anh yêu và định lấy cô ấy

Hoàng lúng túng gật đầu

-Anh phải cho em biết 1 chút về chuyện hai người để em còn tùy cơ ứng biến chứ em nhận quen mà chẳng biết gì cả thì không đúng vai trò lắm

Hoàng kể tóm tắt việc gặp Lệ Khanh ở Đông Bá Linh, khi nói tên Lệ Khanh thì Phụng ngắt lời

- Cô ấy là ca sĩ Lệ Khanh à?

- Vâng, Phụng biết Khanh hay sao?

- Ồ cô Lệ Khanh nổi tiếng trong nước lắm, Nghệ Sĩ Ưu Tú đó anh.

- Nghệ sĩ ưu tú là gì?

- Là tước hiệu của nhà nước ban cho các nghệ sĩ giỏi

- Thế ra là vậy, lúc trước Khanh nói mà anh không hiểu tưởng cô ấy tự khen mình

 

Hoàng kể tiếp về dự định của chàng và Lệ Khanh, Phụng chỉ cười cười

- Em không biết có nên chúc mừng anh không?

- Tại sao?

- Về tài sắc thì Lệ Khanh hơn hẳn mọi người rồi nhưng ...

- Nhưng sao?

- Thôi em không dám bàn chuyện hai người đâu, mong anh đạt được ước nguyện vậy

Hoàng cảm thấy điều gì không rõ nhưng không có đầu óc nghĩ đến

Đưọc một chốc Hoàng nói

- Thôi mình đi đến nhà Khanh nhé Phụng

 

Hoàng đi cùng Phụng theo địa chỉ Lệ Khanh đưa, tìm đến một căn nhà rất cũ kỷ dạng biệt thự hai tầng với mái ngói rêu phong và tường loang lỗ nước vôi có lẽ xây từ thời Pháp thuộc.

Hoàng tìm mãi không thấy chuông nên đập tay lên cổng sắt, một lúc sau một người đàn ông thò đầu ra hỏi:

- Ông tìm ai?

- Dạ chúng tôi tìm ông Chính

- Tìm để làm gì?

- Dạ có chuyện riêng.

- Chuyện riêng là chuyện gì?

Người đàn ông tiếp tục với giọng thẩm vấn làm Hoàng có cảm tưởng như đang bị Công An tra hỏi, Hoàng nhẫn nại trả lời

- Chuyện riêng để nói cho ông Chính

- Ông tên gì?

- Tôi tên Hoàng

- Hoàng gì?

- Tôn Đức Hoàng

 

Người đàn ông rút một sổ tay hý hoáy ghi "Khách: Tôn Đức Hoàng thăm Chính" rồi mở khóa cổng cho Hoàng vào, chỉ lối lên cầu thang

- Ông Chính ở lầu một, cửa màu xanh

Hoàng nghĩ thầm "Thế ra đây là căn hộ ở chung", Hoàng thấy hắn lại khóa cổng

lại nên hỏi

- Chút nữa chúng tôi ra làm sao?

- Ra thì gọi tôi mở cổng, khách lạ ra vào phải có kiểm soát.

Hoàng rút bao thuốc lá ba số năm đưa cho hắn

- Vậy chút nữa lại phiền bác vậy

Thấy bao thuốc 555 hắn tươi mặt ngay

- Không sao, không có gì phiền tôi cả, đó là quy định của phường thôi. Tôi ở tầng dưới bên phải đây này.

 

Hoàng và Phụng lên lầu, gỏ cửa lại phải trả lời các câu hỏi tương tự, hình như ở đây chuyện gặp người lạ là điều khác thường. Hoàng ngắt lời

- Ông có phải là ông Chính không?

- Phải tôi là Chính

- Chúng tôi có tin của cô Lệ Khanh từ bên Đức

- Thế à, mời ông bà vào

 

Hoàng và Phụng bước vào nhà, người đàn ông tên Chính vẫn nhìn Hoàng bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Để lấy cảm tình Hoàng đưa Chính một phong 555 có 10 bao:

- Cô Khanh nhờ chúng tôi biếu ông phong thuốc lá

 

Quả nhiên Chính thay đổi thái độ, vui vẻ mời hai người ngồi chơi và rót trà đãi khách

- Anh quen với Lệ Khanh à?

 

Hoàng cảm thấy lúng túng, không biết mở màn như thế nào, liếc nhìn Phụng

-Vâng chúng tôi gặp cô ấy bên Đông Đức

Sau một lúc chuyện trò xoay quanh đời sống của Lệ Khanh, Chính thở dài

- Mấy tháng nay từ lúc cô ấy bỏ trốn, gia đình tôi gặp đủ điều khó dễ với chính quyền; cứ vài ngày Công An lại đến hạch hỏi tôi về cô ấy, mà tôi có biết gì đâu, cô ấy chẳng liên lạc gì về nhà ca? .

 

Hoàng đỡ lời

- Chắc Khanh sợ nếu liên lạc sẽ gây phiền lụy cho gia đình.

- Còn chưa phiền lụy hay sao? Tôi đang làm thủ tục đi Liên Xô tu nghiệp thì bị bãi bỏ vì cô ấy bỏ trốn, chắc sau khi đơn ly dị của tôi xong tôi mới được yên thân.

 

Phụng ngạc nhiên hỏi

- Không có mặt Khanh mà ông ly dị được sao?

- Được chứ, Đúng ra tôi và Lệ Khanh đã ly thân gần 6 tháng rồi nay cô ấy bỏ trốn, không thể về nước ra tòa được thì tòa phải chấp đơn cho tôi.

 

Hoàng đưa mắt nhìn Phụng cầu cứu, Phụng hiểu ý hỏi tiếp

- Chuyện chia tay lúc nào cũng đáng tiếc nhưng đành vậy vì Khanh khó mà về nưóc trong lúc này phải không ông?

- Ồ cô ấy mà về thì chỉ tù rục xương, tội đó gọi là phản quốc và đào nhiệm .

- Chắc còn lâu toà mới chấp đơn để ông không còn bị liên lụy.

- Tôi nghĩ chỉ vài tuần nữa thôi.

Bỗng nhiên một bé gái xinh xắn khoảng 6 tuổi bước vào

- Thưa bố con đi học về ạ

- À con giỏi, con chào cô chú rồi vào nhà chơi đi

- Cháu chào cô chú ạ

Hoàng hỏi Chính:

- Cháu xinh quá, cháu là con của ông và Khanh?

- Không! Cháu là con riêng của tôi

 

Hoàng đứng dậy

- Chào ông, chúng tôi xin phép

- Khi nào anh lại trở lại Đông Đức?

- Tôi cũng chưa biết

 

Hai người từ giã chồng Lệ Khanh, xuống nhà gọi người bảo vệ mở cổng. Ra đến ngoài đường Phụng cười

- Chúc mừng anh, chuyện anh đã biến chuyển qua một bước tốt đẹp

- Anh chưa biết làm sao để có được bản ly dị, không lẽ lại hỏi ông Chính.

- Để em xem có cách gì giúp anh không nhé.

- Nếu Phụng có cách gì thì hay quá, đây là số điện thoại của khách sạn anh, Phụng cho anh số Phụng đuợc không?

- Em không cho anh được vì anh là đối tượng của công ty, thôi thì em sẽ gọi anh sau.

- Vâng, bây giờ anh đưa em về công ty nhé

- Vâng, làm phiền anh vậy

- Không có gì phiền cả, cám ơn Phụng đã giúp anh.

 

Hoàng trở lại khách sạn mà lòng nhẹ nhõm vì biến cố bất ngờ này .

 

- còn tiếp -

Phạm Doanh