Phạm Doanh

Vùng Tối Phần 23

Sau khi thu xếp công việc bên Mỹ, Hoàng lại sang Đức thăm Lệ Khanh. Hoàng xuống phi trường Franz-Joseph Strauss, Munich vào một buổi chiều giữa tháng 9 lúc mùa Thu sắp bắt đầu, Lệ Khanh ra phi trường đón Hoàng trong chiếc áo xanh thật quyến rủ làm Hoàng quên cả cái mệt sau chuyến bay dài 10 tiếng đồng hồ .

- Em có khỏe không?

- Em khỏe, còn anh thì sao?

- Anh vẫn thường, bây giờ anh sang đây để làm giấy tờ hợp thức hóa tình trạng di trú của em tại Đức rồi sau đó mới làm đám cưới và đưa em sang Mỹ .

- Em cũng mong sang với anh lắm .

- Em xem này là giấy ly dị, anh còn phải liên lạc với Tổng Lãnh Sự Việt Nam để xin lại thông hành cho em nữa. Mấy lâu nay em có đi đâu chơi không?

- Em chẳng dám đi đâu cả vì không có giấy tờ. Thỉnh thoảng vợ chồng anh Thi bạn anh đưa em đi các nơi gần đây thôi.

- Tội em quá, phải giam mình trong cái apartment nhỏ, chắc em buồn lắm phải không?

- Em buồn vì nhớ anh nữa .

- Thôi bây giờ anh ở cạnh em rồi, à mùa này là mùa Oktoberfest ở Munich để anh đưa em đi chơi nhé .

- Vâng anh.

Vài ngày sau Hoàng đưa Lệ Khanh đi chơi Oktoberfest là một lễ hội lớn ở bang Bavaria, thành phố Munich. Tuy gọi là lễ hội tháng 10 nhưng hàng năm tổ chức vào giữa tháng 9 đến đầu tháng 10.

Có thể nói đây là một trong những ngày hội lớn nhất thế giới, trung bình có đến 5,6 triệu người trong và ngoài nước tham dự, hàng trăm con bò và hàng trăm bê được nướng trên than hồng và đặc biệt là số lương bia tiêu thụ kỷ lục đến 6,7 triệu lít bia. Ngày hội này có từ đầu thế kỷ 19 (1810) nghĩa là hơn 200 năm nay. Tại Oktoberfest ta có thể nhận thấy truyền thống đặc biệt của người dân Bavaria, một vương quốc độc lập ngày xưa nhưng đã nhập vào nưóc Đức, dù vậy họ vẫn giữ nhưng truyền thống cố hữu qua các ăn mặc có khác hơn những vùng khác của Đức quốc với phụ nữ trong váy Dirndl và đàn ông trong Lederhose, quần da ngắn đến đầu gối .

Lệ Khanh vui như sáo, Hoàng cũng sắm cho nàng một chiếc váy Dirndl cổ truyền hở nửa ngực. Ban đầu Lệ Khanh còn ngượng ngùng nên che ngực bằng 1 khăn mỏng nhưng khi vào Oktoberfest thấy các cô con gái Đức xinh như mộng ai cũng mặc loại váy đó nên không còn e ngại gì.

Hoàng dắt Lệ Khanh vào một lều bán bia và thức ăn thật lớn có chỗ cho cả ngàn người ngồi. Hòang gọi bia cho mình và nước suối cho Lệ Khanh cùng với sausages nướng ăn với bắp cải chua (Sauerkraut), ở đây đơn vị bia là 1 mass = 1 lít chứ không ai bán ly nhỏ hơn. Dân Đức đạt kỷ lục về tiêu thụ bia và bia của họ rất thuần chất không có thêm đưo8`ng hay hóa chất, và được kiểm soát chặt chẻ suốt từ quá trình sán suất . Lệ Khanh nhìn các cô chạy bàn bưng cả chục ly cối bia nặng đến 20kg mà khâm phục.

Không khí thật là vui nhộn, mọi người ngồi trên các băng ghế dài quàng tay nhau mà hát theo ban nhạc và đưa người hết sang bên trái lại sang bên phải .

Bên cạnh các lều bia là các trò chơi như Rollercoaster mà người Pháp gọi là montaine russe, hay bánh xe quay khổng lồ . Hoàng và Lệ Khanh cũng ngồi vào một ghế cho bánh xe quay đưa lên đỉnh cao để nhìn thấy toàn cảnh thành phố .

Hai người nắm tay nhau đi trong không khí náo nhiệt đến khi trời chiều mới ra về.

Khi ra ngoài cổng Hoàng còn chỉ cho Lệ Khanh thấy mấy cái "Bierleichen" là những người quá say nằm ngủ trên bãi cỏ, có người mặc quần áo như người Mỹ, hằng năm có cả 500 hộ chiếu thất lạc được giao cho nhà chức trách .

Lê Khanh cười hỏi

- Thế có bao giờ anh say như vậy chưa?

Hoàng không trả lời nhưng đọc cho Lệ Khanh nghe một bài thơ anh làm

"Dáng người lãng đãng trong sương

Dừng chân ghé quán bên đường nghỉ ngơi

Xa xa mây xám lưng đồi

Gọi thêm bầu rượu,

cạn rồi,

chưa say

Chiều biên cương sắp hết ngày

Bụi mưa lất phất, hàng cây nhạt nhòa

Khói lam vương vấn mái nhà

Khói lam vương vấn mái nhà ... không tan"

Lệ Khanh nói

- Em thấy thơ anh có nhiều man mác

- Hôm nào anh cho em xem thêm các bài thơ say của anh.

- Vâng anh, em muốn hiểu anh thêm

Con đường về nhà Lệ Khanh thật đẹp như tình yêu hai người càng ngày càng tha thiết .

Hôm sau Hoàng gọi cho Tổng Lãnh Sự:

- Hello, tôi muốn thưa chuyện với ông Lãnh Sự .

- Thưa ông có chuyện gì muốn nói ?

- Xin cô nói lại là có anh Tôn Đức Hoàng gọi

- Anh chờ chút nhé

- Dạ vâng

...

- Alô, tôi là Tín, Tổng Lãnh Sự nghe đây

- Chào ông Tổng Lãnh Sự, tôi là Tôn Đức Hoàng có sự giới thiêu của luật sư Minh.

- Chào ông, vâng tôi có nghe luật sư Minh nói về ông, ông có vấn đề gì cần tôi giúp?

- Tôi có thể gặp ông để trình bày được không?

- Tôi hiểu, hôm nào ông đến Lãnh Sự Quán được ?

- Ngày mai ông có thì giờ không?

- Được ngày mai 10 giờ sáng nhé

- Vâng tôi sẽ có mặt lúc 10 giờ, chào ông.

- Chào ông.

Hoàng quay qua Lệ Khanh

- Anh có hẹn với ông Lãnh Sự ngày mai 10 giờ

Lệ Khanh lo lắng

- Hẹn về việc gì vậy anh?

- Để xin họ giao lại passport cho em, anh đã nghĩ đến chuyện xin passport mới từ Việt Nam nhưng luật sư nói dù có mất tiền xin được thì cũng bất hợp pháp với chính quyền Đức vì không có dấu ấn nhập cảnh nên họ khuyên anh là xin lại passport mà Sứ Quán đang giữ và họ sẽ liên lạc với Lãnh Sự Tín để giới thiệu anh nếu không ông Tín sẽ không tiếp đâu. Mai em đi với anh nhé!

- Thôi, em không dám đâu, lỡ họ bắt em thì sao. Ngày trước Đại Sứ Quán hay Lãnh Sự Quán là nơi khiếp đảm của chúng em.

- Anh không lo là họ sẽ bắt em nhưng thấy em sợ nên mình đề phòng là hơn.

- Vậy mai anh đi một mình nhé, em ở nhà chờ tin.

Hoàng đến Lãnh Sự Quán, được mời vào phòng đợi sau khi passport của chàng bị giữ lại. Một lúc sau một người mặc sắc phục Công An ra gặp Hoàng, ông ta nói

- Yêu cầu ông gửi lại tất cả vật ngoài thân trước khi gặp Tổng Lãnh Sự

- Tôi đã qua máy dò kim loại từ ngoài rồi

- Vâng nhưng chúng tôi phải tạm giữ các vật như điện thoại di động, bút máy, quẹt lửa v.v., nghĩa là trừ quần áo và tiền bạc ra xin vui lòng gửi lại tất cả .

Hoàng hiểu và móc trong túi ra tất cả mọi thứ trên người và người CA rà soát thêm lần nữa trước khi đưa Hòang vào phòng trong.

Tín bắt tay Hoàng rồi đóng cửa phòng

- Mời ông ngồi

- Cám ơn ông Lãnh Sự

Tín đẩy ra 1 xấp giấy, tờ trên cùng có hàng chữ "Xin nói to nhưng viết các vấn đề tế nhị trên giấy"

Hìang gật đầu, nói

- Tôi là công dân Mỹ (nhưng viết "Tôi muốn xin ông cho lại thông hành của cô Lệ Khanh như luật sư Minh có cho biết")

- À ông có quốc tịch Mỹ (viết "3.000 Euros")

- Toi muốn hỏi thăm về việc xin Visa vào Việt Nam tại Đức có được không? (viết "quá sức tôi")

- À Visa vào Việt Nam cho công dân Mỹ phải chờ 1 tháng (viết "bao nhiêu?"

- Sao lâu quá vậy ? thưa ông. (viết "1.500")

- Chúng tôi phải gửi hồ sơ về trong nước (Tín gạch ngang số 1.500 và viết "2.500")

- Cám o­n ông, tôi phải nộp các giấy tờ nào (viết "2.000, trong nước họ đòi có 1.000 ")

- Đơn xin và pasport (viết "Thôi được, anh để ra đi, tôi sẽ giao thông hành ")

- Vâng tôi sẽ làm đơn . Hoàng nói và đưa ra một phong bì

- Chúng tôi sẽ gửi nhanh hồ sơ của anh.

Tín vừa nói vừa đếm tiền rồi mở ngăn kéo lấy đưa cho Hoàng một passport đồng thời thu hết các mẩu giấy đối thoại rồi bỏ vào máy nghiến cho nát .

Hoàng mở passport ra xem để chắc là passport của Lệ Khanh với các dấu ấn nhập cảnh của cảnh sát Đông Đức rồi đứng lên

- Chào ông, để tôi làm đơn xin Visa

- Chào ông Hoàng

Hoàng về nhà Lệ Khanh mà vui thầm trong bụng dù phải mất mấy ngàn Euros. Lệ Khanh thì vui mừng ra mặt

- Anh hay quá, em chả bao giờ tin là sẽ có lại hộ chiếu này, anh có mất   tiền không?

Hoàng cười

- Thủ tục đầu tiên mà em, cụ Nguyễn Du đã nói "Có ba trăm lạng việc này mới xong" nhưng anh tốn ít hơn đó .

Rồi là những ngày êm ả bên nhau. Hoàng đưa giấy tờ cho luật sư để làm đơn xin tị nạn chính trị và Lệ Khanh được phát 1 giấy tạm trú nên có thể đi ra ngoài mà không sợ bị kiểm soa't giấy tờ mặt dù chuyện đó rất hiếm khi xảy ra.


Vùng Tối phần 24

Mặc dù nghe tiếng gõ cửa và thấy Hùng Xám đứng ngoài nhưng Mai Ly không mở cửa vì nàng không muốn gặp ai trong lúc tiều tụy như thế này . Hùng Xám mất kiên nhẫn

- Mai Ly! mở cửa cho tui, tui biết cô có trỏng mà, mở cửa mau lên! Nếu không tui phá cửa cho xem, cô biết tui nói là làm mà, mở cửa mau lên!

Mai Ly biết tính Hùng nên không dám chần chờ nữa, Hùng Xám vào nhà, vẻ mặt lo lắng

- Cô có làm sao không? Tối hôm qua tui ghé quán nên mới biết chuyện cô bị đánh.

- Em không sao.

- Trời đất, như vậy mà cô nói không sao. Bầm mặt hết rồi kìa . Đ.M. thằng Phú, rồi nó biết tay tui, để tui đưa cô đi bác sĩ nghen.

- Thôi anh Hùng, chỉ là vết thương bên ngoài thôi, vài bữa nữa sẽ hết.

- Không chịu đi thì tui gọi bác sĩ đến

Mặc cho Mai Ly từ chối, Hùng bưóc ra balcony ngoắc thằng đàn em chờ dưới đường lên, thằng em nghe lời dặn xong phóng xe đi mất.

Hùng quay vào nói với Mai Ly:

- chút xíu nữa bác sĩ tới, Tảo đừng ngại, bác sĩ này là chỗ quen biết .

Mai Ly cau mặt

- đã nói với anh là cái tên Hương Tảo đã chết rồi, em không muốn nghe anh gọi em như thế nữa, anh không nhớ sao?

- Xin lỗi Tảo, à quên, xin lỗi Mai Ly, tại vì đối với tui Mai Ly vẫn như ngày nào, không có điều gì thay đổi được. Cô kể đầu đuôi chuyện tối qua đi cho tui nghe đi.

Mai Ly biết không dấu được nên thuật lại chuyện tối qua bị giám đốc Phú hành hung như thế nào. Hùng Xám đập mạnh lên mặt bàn làm đổ ly tách trên bàn, mặt giận lên làm vết sẹo càng co cúm trên làn da tím lại.

- Đ.M nó, tui sẽ cho nó một trận nhớ đời

- Thôi anh, nó quen biết trong chính quyền lại còn có vệ sĩ nữa, anh bỏ qua đi.

- Bỏ qua sao được mà bỏ qua.

Bỗng có tiếng gõ cửa, Hùng ra mở cửa và đưa người bác sĩ vào đồng thời thằng đàn em cũng vào theo, đặt lên bàn một giỏ trái cây vào lui ra ngoài.

Người bác sĩ khám cho Mai Ly lắc đầu ái ngại

- Mấy vết bầm phải cả tuần mới hết, nhưng cũng may là không gãy tay.

Sau khi bác sĩ ra về, Hùng cắt lê và ép Mai Ly phải ăn hết 1 quả. Mai Ly nhìn Hùng cảm động, từ lần đầu tiên gặp nhau đến nay Hùng đã tận tình giúp đỡ Ly trong nhiều lúc khó khăn nhưng chưa bao giờ Hùng tỏ tình với Mai Ly nhưng nàng cũng hiểu Hùng coi nàng như một thiên thần mặc dù nàng đã không còn là cô gái ngây thơ trong trắng mà đã lấm bùn trong vùng tối tăm. Nhiều lúc Mai Ly tự hỏi không biết sẽ phản ứng như thế nào nếu Hùng tỏ tình với mình, trong thâm tâm Mai Ly mong chuyện đó sẽ không xảy ra để cho mình khỏi khó xử.

Hùng ra về sau khi đưa Mai Ly vào phòng nghỉ ngơi.

….

Buổi sáng Giám Đốc Phú xuống nhà dưới để lên xe đến công ty, chợt Phú ngửi thấy mùi khói xe nồng nặc rất khó thở và trong garage khói bay mù mịt, Phú nhanh trí bấm nút cho cửa garage mở rộng cho kho'i ra bớt rồi đến bên xe mở cửa xe thì thấy một người đang nằm bất động trong xe. Phú nhìn kỹ ra là anh chàng tài xế kiêm vệ sỹ, Phú gọi điện thoại cho xe cấp cứu đến. Người y tá đến đặt ống oxy cho anh tài xế thở rồi nói với Phú

- Chắc anh tài vì trời nóng quá nên vào trong xe nổ máy để chạy máy lạnh, không ngờ khói xe không thoát ra nên làm anh ta trúng độc

- Vậy có sao không anh?

- Còn cứu kịp nên chỉ cần nằm một ngày trong nhà thương thôi.

Sau đó xe cấp cứu đưa anh tài vào nhà thương. Phú rất bực mình về sự ngu dốt của tài xế nhưng vì có hẹn với sở Công Nghiệp Thành Phố đành phải tự lái xe đến công ty là điều hắn rất ghét vì giao thông ở Saigon càng ngày càng khó khăn, xe hơi chen chúc với xe gắn máy, xe tải và xích lô không còn kẽ hở, người lái gắn máy thì cố lách lạng trước đầu xe hơi mà xe hơi thì không dám chạm vào họ nếu không sẽ có nhiều màn ăn vạ ngoạn mục hay rạch sơn xe để trả thù. Chỉ có xe bảng số đỏ của nhà binh là còn được nể nang, nhất là khi tài xế mặc binh phục .

Phú muốn tránh đoạn đường Trường Sa kẹt như nêm nên lách vào một hẽm rộng, không nhìn thấy một xe Moto Guzzi từ sau lao lên rồi lạng qua đầu xe Phú và thắng gấp. Phú hốt hoảng đạp lút thắng xe nhưng cũng đã chạm nhẹ vào cái mô tô. Hai tên mặt mày hung tợn quăng xe ngã nhào xuống dường cha(.n đầu xe Phú rồi tiến đến gần. Thường ngày thì Phú rất yên tâm vì Sáu tài xế to con và có võ Thái cực đạo 3 đẳng đai đen, được Công An quận bổ sung sang phục vụ và bảo vệ Phú nên Sáu lúc nào cũng đeo súng trong người. Giờ đây không có Sáu nên Phú bấm nút gọi Công An Phường

- Công An Phường 11 Tân Bình nghe đây

- A lô, tôi là Giám đốc Phú công ty MaTreNaNuTexCo đang gặp khó khăn tại hẽm 287 Trường Sa, xin các đô`ng chí đến cứu gấp

- Chúng tôi sẽ đến ngay

- Tôi ngồi trên chiếc xe Mercedes E320 đen

- Chúng tôi sẽ đến ngay

Hùng Xám gõ vào kính xe và quát

- Xuống xe nói chuyện mau, ỷ lái xe hơi rồi muốn chạy sao thì chạy hả

Phú quay kính xe, nói nhỏ nhẹ

- Cho tôi xin lỗi, xe các anh có sao thì tôi sẽ bồi thường, có chuyện gì xin từ từ nói.

Hùng tính mở cửa xe nhưng Phú đã khóa chốt và quay kính lên nên không mở được . Hùng giật mạnh vào nắm tay ầm ầm làm Phú càng xanh mặt, cố thủ trong xe. Hùng dùng cùi chõ thúc mạnh làm vỡ kính xe, rồi thò tay mở khóa, lôi Phú ra khỏi xe.

Thằng đàn em Hùng Xám giơ tay định đánh Phú nhưng Hùng gạt tay nó ra rồi nói

- Chuyện này để tao, mày chuẩn bị xe đi

Tên đàn em nghe lời chạy ra dựng xe lên, đạp máy cho nổ rồi ngồi trên xe sẳn sàng . Hùng bợp tai Phú hai cái như trời giáng, nắm cổ áo Phú dúi xuô"ng đầu xe bôm bốp . Phú tối tăm mặt mũi la lớn

- Bớ người ta cứu tôi với

Hùng càng điên tiết đấm đá tơi bời và chửi thề

- ĐM mày, đánh cho mày biết tội hành hung phụ nữ, đồ chó đẻ .

Lúc đó một xe Công An chạy đến nhưng Hùng say máu nên không để ý, thằng đàn em thấy Công An móc súng ra chạy đến hốt hoảng gọi

- Đai Ca, Công An đến kìa.

Hùng buông Phú ra, Phú gục xuống máu me dầy mặt, lăn ra đường bất tỉnh . Tên đàn em chạy mô tô đến cho Hùng nhảy lên yên sau, rồi rồ ga phóng đi. Người Công An giơ súng bắn theo một phát.

Mai Ly đang nằm trong phòng, nghỉ ngơi lấy lại sức qua những cơn đau nhức vì ăn đòn của Giám đốc Phú bỗng nhiên nàng máy mắt liên hồi mà kh^ng biết có chuyện gì nên băn khoăn trong dạ. Chợt có tiếng gõ cửa và giọng đàn ông lạ

- Chị Ly, chị Ly

Mai Ly ghé mắt qua song cửa sổ thì nhận ra tên đàn em của Hùng Xám đi cùng hôm trước, nàng mở cửa tên đó lách vào hớt ha hớt hãi

- Nguy rồi chị Ly, chị đến liền đi, anh Hùng chắc không qua khỏi đâu .

Mai Ly nghe mà điếng hồn

- Chuyện gì vậy em?

- Anh Hùng bị Công An bắn, vết thương nặng lắm, ảnh biểu muốn gặp chị lần chót

Mai ly ngồi sau xe cho thằng em chạy đến nhà Hùng mà lòng thắt lại, ngồi sau nên nghe lõm bõm thằng em kể chuyện qua tiếng máy xe và tiếng gió tạt vao mặt và đội mũ an toàn nên tiếng được tiếng mất nhưng cũng hiểu là Hùng đánh Phú để trả thù cho nàng và bị Công An bắn trên đường tẩu thoát .

Mai Ly bước vào căn phòng nhỏ, Hùng nằm thoi thóp trên giường, chung quanh là cả chục đàn em, họ dạt ra khi thấy Mai Ly vào nhà . Đôi mắt Hùng đã dại đi chợt sáng lên khi thấy nàng. Mai Ly không ngăn được tiếng nấc, quỳ xuống bên giường

- Anh Hùng, đừng đi anh ơi

- Cám ơn em đã đến, chắc kiếp sau mình mới được gần nhau Tảo ơi!

Mai Ly nắm bàn tay lạnh dần của Hùng Xám khóc ngất, Hùng đưa mắt nhìn tên đàn em, tên này gật đầu, Hùng mấp máy đôi môi làm Mai Ly phải ghé tai vào

- Tui ... thương ... Tảo

rồi thở hắt ra .

Người bác sĩ thân tín đến gần bắt mạnh và lắng nghe nhịp tim, lắc đầu thở dài và định vuốt mắt cho Hùng nhưng Mai Ly ngăn lại để tự mình làm việc đó. Đám đàn em cũng chảy nưóc mắt giàn giụa.

Đám ma Hùng Xám diễn ra trong một buổi chiều mưa tầm tã với sự tham dự của cả giới giang hồ Saigon, Chợ Lớn.


Mấy hôm sau tên đàn em đến nhà Mai Ly

- Em tên Chí tự Chí Phèo, anh Hùng có dặn em đưa lại cho chị mấy bức tranh và dặn em lo cho chị giùm ảnh . Chị có cần gì xin cho em biết và đây là ảnh gởi cho chị.

Chí Phèo đặt lên bàn một bọc giấy

- Thôi em dìa nghe, chị bảo trọng.

Mai Ly mở gói giấy báo ra xem, thấy một cọc tiền Việt Nam và đô la, rồi lại tháo giấy bọc các bức tranh chân dung của nàng mà không biết Hùng mua ở đâu và lúc nào. Mai Ly lại khóc nức nở, nước mắt tuôn hai dòng trên khuôn mặt tiều tụy. Trong ánh sáng lập lòe gương mặt người trong tranh cũng toát ra nét đau khổ như người ngoài đời.

Pha.m Doanh