PHẠM KHANG
EM ƠI! CÓ PHẢI BÀI KINH ĐẾN MUỘN
Ta vớt lòng nhân từ nơi cuối bài kinh
khi người ăn xin đói lả bên đường
khi bàn tay mẹ nhăn nheo vá víu nhọc nhằn
tiếng cười
lạnh buốt
dòng sông chảy xiết…
Em ơi
có phải bài kinh đến muộn
và ta đi ra
từ hoang tưởng cuộc đời…
PK…