PHẠM KHANG
EM ĐÃ BIẾN ANH THÀNH TRẺ NHỎ…
Em như dây leo
quấn chặt anh trong giấc ngủ dạt trôi của tâm hồn
em mướt mát
hoàng hôn không chịu khóc
em là sắc hương của tình rớt rơi
của tình vô chủ
cho anh một vết đời để sống
cho anh những êm đềm bên em ngà ngọc
những lãng du đêm về gọi cửa
ngời sắc đỏ môi xinh
quyến rũ ngực em thở vội…
và em lại quấn lấy anh
biến anh thành trẻ nhỏ
bay lên
trên đôi cánh của những ngày không có anh…!
PK…