Phụng Thánh

Q.1/35: Nguyên do Ðạo Cao Ðài xuất hiện.

 

Vía Ðức Lý Giáo Tông, ngày 18 tháng 8 năm Ðinh Hợi (dl. 02-10-1947)

 

Hôm nay Bần Ðạo giảng: "Nguyên do nào có Ðạo Cao Ðài sản xuất buổi nầy." Theo Bí Pháp Chơn Truyền thì mỗi chuyển của địa cầu là một nước tăng tiến. Mỗi chuyển có 36 ngàn năm, chia làm ba ngươn, mỗi ngươn có 12 ngàn năm. Chiếu theo Pháp Phật trong mỗi chuyển Thượng Ngươn hay là Khai Ngươn thuộc quyền Phật, Trung Ngươn thuộc quyền Tiên, Hạ Ngươn thuộc quyền Thánh. Nhận định Bí Pháp thiêng liêng của Chí Tôn, nhỏ có người dạy, lớn học hành lập thân danh, thành nhơn rồi tự trị lấy mình. Phật thì dạy, Tiên đào luyện, Thánh thì trị. Hạ Ngươn thuộc Thánh, nhơn sanh tranh đấu cho sự sống còn, ấy là Ngươn tranh đấu mà triết lý cốt là trị được sản xuất cơ quan bảo tồn cho loài người.

Nay Hạ Ngươn Tam Chuyển hầu mãn khởi Thượng Ngươn Tứ Chuyểnđịa cầu chúng ta lạc hậu nhiều lắm vậy. Ðã ba ngàn năm xa xuôi đã thua Thủy đức, Kim đức, và Mộc đức Tinh quân trong số bảy địa cầu (Système solaire. Les sept planètes solaires) người ta đã bảy chuyển, mình mới tới Ðệ tứ chuyển, vì vậy nên Chí Tôn mượn các đẳng chơn linh ở các địa cầu kia đến làm bạn với chúng ta. Chẳng những Hóa nhân mà đến Nguyên nhân, Chí Tôn cũng mượn họ đến tại địa cầu nầy làm bạn giáo hóa chúng ta. Không biết số bao nhiêu theo Phật Pháp thì được 24 chuyến thuyền Bát Nhã chở họ đến, không chừng 100 ức. Phật Tổ độ 6 ức, Lão Tử độ 2 ức, còn lại 92 ức đến Hạ Ngươn nầy cũng chưa thoát khổ, vì cớ Chí Tôn mới đến khai Ðạo Cao Ðài.

Thượng Ngươn về phần Phật giáo hóa thì khởi Ngươn Tứ Chuyển cũng về Phật. Ta tìm hiểu triết lý nầy, vì Thánh bất lực thì Phật phải đến chớ có gì lạ đâu, để đánh thức nhơn sanh độ rỗi họ vào con đường hoạt bát tinh thần, thức tỉnh họ trong trường hổn độn nầy, cho họ nhớ lại rằng chơn linh của mình đều do nơi khối chơn linh của Chí Tôn và phải nên nhớ đến chơn linh, đừng quá chạy theo tánh chất mà bị đọa lạc luân hồi, tức là Phật qui nhơn sanh qui hồi nguyên bổn vậy.

Dở sám truyền xem mỗi phen có đến Brama, Civa, Christna, đến cầm quyền năng trị thế cũng đủ. Ta thấy trước mắt như vậy, nắm quyền trị không thì chưa đủ vai tuồng, vì dầu có đủ quyền năng để trị cũng không thể nắm cả quyền hành linh tâm thiên hạ được. Phải có giáo hóa, vì giáo hóa là căn bản của trị, nếu chỉ trị mà không giáo hóa thì thất sách. Phật thuộc về giáo hóa. Thánh thì trị. Hại thay! Thế gian nầy chỉ có chánh trị thôi. Quan sát khắp Âu Châu có người tu Phật đến bậc siêu việt, có thể xuất Thần thiên ngoại vân du, xem xét các Pháp, nhận thấy nền chánh trị Chí Tôn chia ra hai mặt:

1.Chánh trị Càn khôn Thế giới.

2.Chánh trị Cực lạc Thế giới.

Họ làm chứng quả quyết như vậy. (Le gouvernement se compose de deux sections: 1. Gouvernement 2. Enseignement).

Chúng ta thấy hiện tượng Chí Tôn mở Ðạo Cao Ðài. Tại sao gọi là Ðạo Cao Ðài?Thuở trước cổ nhơn muốn cầu chư Tiên, Phật phải cất một cái đài thật cao bằng tranh lá gọi là Thảo Ðài. Ngày nay Chí Tôn lập Cao Ðài để làm Tòa ngự của chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đến hồng trần nầy làm bạn cùng Người, hiệp cả loài người làm một, bất luận sắc dân nào, màu da nào, dầu tinh thần bất đồng thể cũng đều do nơi Luật Luân Hồi cầm quyền. (Pouvoir seigneurs de la loi Karmique gouvernement).

Cá nhân cũng như xã hội loài người đều đặt dưới Luật Quả Báo. Cá nhân hay quốc gia cũng dưới quyền ấy. Quả nhẹ thì tấn mau nặng nề thì chậm chạp, hễ nặng mang quả kiếp tức tấn bộ chậm chạp. Ðối với nước Pháp chúng ta đã thấy tinh thần cao trọng do tại chỗ nào, có làm tội tức có làm phước. Có việc ta thấy trước mắt là tội, nhưng trong đó có phước. Ví dụ: Thấy ai đau khổ bần hàn nhắm mắt đi ngang qua thì không sao, nếu để tâm ái tuất thương sanh, bồng ẵm họ đi đến bước cao xa rộng rãi, sung sướng hạnh phúc hơn, thì có ơn mà tức cũng có oán. Như trong trường thầy giáo dạy học trò, bỏ lơ thì làm biếng, nghiêm phạt thì nó oán ghét ấy là lẽ thường.

Nhắm mắt đi qua thì dễ, sửa nên hư của người thì cũng có cái phải và cái quấy. Thầy giáo đánh nói ác, không đánh thì không học, mà học chưa phải cho Thầy nhờ.

Nước Pháp chịu ảnh hưởng của Thánh Giáo Gia Tô, đủ đức tánh thiêng liêng , dạy dỗ các sắc dân lạc hậu , tạo thành cơ thể đại đồng thế giới. Óc phụng sự đó có sẵn sàng trong trí não của người Pháp, khi đến nước nầy nước khác, dạy dỗ nhơn sanh không nghe, đánh thì ghét, chỉ ưa thong thả tức là phải đi bậy, có làm tội mà cũng là có làm phước. Tội với phước đem cân lấy cái lời ấy góp thành gia nghiệp của Pháp, nhờ qui tụ các quốc gia làm một.

Âu Châu nhờ có Ðạo Thánh Gia Tô nên 2.000 năm sau hưởng ân huệ thiêng liêng không ai bằng. Thánh bên ta là Khổng Phu Tử thì hiền, ai làm thì làm không buộc, không như ông Thánh bên Tây ép phải làm. Bần Ðạo nghĩ rằng: Ép buộc đắc lợi hơn.

Chí Tôn đến mới nói đại đồng thế giới đã làm rồi, nhưng không thành, Chí Tôn đến làm cho thành, đem nhơn loại qui một bổn nên mở Ðạo Cao Ðài làm nguồn cội. Thượng Ngươn là Ngươn của Phật, Thánh trị không được thì Phật đến độ rỗi, cũng như hễ có người nghiêm khắc thì có người nhơn từ, hễ trị không được thì cũng có thể dỗ dành khuyên lơn mới được, nên Ngươn Tứ Chuyển đúng theo chơn pháp thuộc về của Phật đó vậy./-