Trần Quốc Sỹ

Từ dạo ta biết yêu



Từ dạo ta biết yêu

Thời gian trở thành vô nghĩa và dịu dàng

Giấy trắng ta chép đầy tình thư ướt át

Mực xanh ta viết kín ngàn kỷ niệm êm đềm



Từ dạo ta biết yêu

Trời chiều thôi ảm đạm

Phố xá hết buồn tênh , quạnh quẻ

Giấc ngủ thôi mộng mị, chập chờn



Từ dạo ta biết yêu

Màu sắc âm thanh hoà hợp

Ta đón từng nụ hôn nóng bỏng

Từng tia nhìn đắm đuối đam mê



Từ dạo ta biết yêu

Thiên đường ngự trị trong ý nghĩ

Hạnh phúc trong tầm tay

Cuộc đời không còn là sa mạc



Từ dạo ta biết yêu

Từ dạo đó ta thôi buồn ….