Nguyễn Đăng Tuấn

Phiến Rời Lục Bát





Trái Tim



trái tim tuy yếu nhưng tài

dù tình đâm suốt nguôi ngoai máu đầm

như vừa mới vết dao đâm

vẫn lòng khắc khoải từ tâm yêu người



Khi Yêu



khi yêu lòng bỗng dại khờ

thấy nguyên hơi thở bất ngờ ho khan

để nhân gian cũng lỡ làng

hay ta từ chốn xa ngàn lạc chân



Khi Hồn Sương Rũ Xuống Cành Thu Mưa



bàn tay lạnh buốt tình trần

khi hồn sương đã bao lần thu mưa

tìm trong tiền kiếp bao mùa

thấy nguyên khúc đoạn khi xưa trầm mình



Khi Chúng Ta Vẫn Không Ngừng Nỗi Quặn



đời sông chảy suốt đời sông

núi cao vòi vọi cũng lòng muối tan

đời ta dù có nát vàng

vẫn đau nỗi hận cơ hàn việt nam



Sao Đã Lòng Muối Mặn, Em Mãi Trườn Chiêm Bao



nghe qua cổ tích hôm nào

tôi lòng muối mặn xót cào trong tim

còn hương khói nhốt đi tìm

thành em hoá cánh hoa im ngủ vùi



Chiều Im



chiều im trong chiếu chăn người

hoàng hôn nhạt nắng còn vời trong veo

chiều im hơi thở buồn treo

phải mùa thu đã hắt theo gọi người



Chiều Buông



chiều buông trong giải núi mờ

mây che mầu nhớ mây chờ mầu duyên

chiều buông theo giải hương nguyền

thấy em tóc xoã theo riêng phận người



Chiều Không



chiều không sương khói bềnh bồng

đâu người mắt ngóng đâu lòng ngó theo

chiều không hồn dại quanh đèo

thấy từng xác lá cũng reo gọi tràn