PHẠM KHANG:bong::bong:

ÔI HỒN EM…HỒN ÁO…!

Em thân yêu! 
Đã có bao lời dịu dàng như niềm hoan ca sung sướng đến mê lòng vang lên từ dáng điệu bất diệt và lộng lẫy của chiếc áo dài dân tộc…Từ thôn quê đến nơi đô hội, từ sân trường đến đình làng, nhà hát…ở đâu cũng ngời lên dáng hình đất nước tuơi trẻ, bình yên, lãng mạn của những chiếc áo dài…

Ôi chiếc áo dài mang hồn em tình em ra năm châu bốn biển, mang yêu thương e ấp như sương mai như giọt nắng như hoa bốn mùa khoe sắc mơn mởn xanh lên dào dạt những trời vui…

Nhớ bàn tay em mềm nhớ nụ cười em lấp lánh những mi cong mắt dài những đường cong thần thánh trong khoảnh khắc gặp lòng anh chiều nghiêng gió áo em bay…

Và anh mê đắm biết bao tấm thân em mang hồn quê hoa lúa mang ngất ngây say mà thả khúc nô tình…

Em là thiên sứ của áo dài đi mãi tình trai những ngày mê mải, em ơi!

Ngày mai và bao ngày sau nữa…anh xin em đừng buông bỏ áo dài…Anh đã nhớ và anh còn mãi nhớ…ôi giống đa tình ôi cung bậc lả lơi…ôi miền gái đẹp …Hãy cười lên mà gọi nắng xuân về…! 
PK…

Ảnh




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả