PHẠM KHANG:bong::bong:

EM HAY LÀ CÂU HỎI KHÔNG LỜI ĐÁP CỦA THỜI…

Giữa sáng mai này, trong dòng người ngược xuôi hăm hở đi tìm những kỳ vọng mới, anh luôn tự hỏi có em không?

Sáng mai này, trăng đã tàn vữa màu son phấn, kẹo cao su tóp tép vui buồn, anh thức dậy sau ngàn năm ngái ngủ, thẩn thờ đi tìm dấu chân em trinh trắng bơ vơ…

Gót chân em hồng lên từ bùn đất, phèn chua đỉa bám, sâu rầy, bọ chét, đòng đong cân cấn…chiêm khê mùa thối rục đồng. Thế mà lạ. Hồn xinh mơn xinh mởn, nét yêu kiều run lá thẹn trăng, vang tiếng hát ái tình câu cò lả, một đời anh đánh dặm với khát thèm.

Mặt trời vô tư nóng, thổi nguồn sinh khí, xoa lên khuôn mặt của ai nức nở đêm dài, hạt gạo cây đa, bến nước, sân đình, lối xưa cũ ôm nỗi buồn rợn gáy.

Không thể chạy trốn lòng mình. Không thể chạy trốn thực tại. Vết sẹo thời gian chai lỳ nham nhở. Em sẽ viết tiếp lên đời anh trần trụi với áo may ô hoen ố theo mùa những câu thơ có cánh của thiên thần và sắc hương trinh nữ.

Không biết giữa sáng mai này
Em có mang theo bóng hình ai không? 
PK.

Ảnh




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả