PHẠM KHANG
EM CÓ PHẢI CƠN GIÔNG GỌI VỀ BÃO TỐ
Em ơi
Khi anh bơi trong biển mặn
Anh giật mình vì có lần em khóc
Những giọt nước mắt của em chắc là mặn lắm
Đến nỗi ly cafe của anh trở nên đắng ngoét
Em khóc cho những lầm lỡ đời người
Bây giờ anh bơi trong biển mặn
Mênh mông biển mặn
Mênh mông nỗi đau,,,
Ôi tình em
Thật thà và nông nổi
Cho anh những mênh mông đắm say
Cho anh những mênh mông nỗi buồn
Em có phải cơn giông gọi về bão tố
Cho tình anh say và thao thức một đời…!
PK…