PHẠM KHANG:bong::bong:

THƠ CHO NGƯỜI ĐẸP DƯƠNG NGỌC HOÀN…

Nàng mang tình của mùa thu đi về nơi cuối trời 
âm âm 
u u 
con đường xa mờ sương 
nhạc ngựa nỉ non buồn khôn tả 
mây trắng như sà xuống đùa cợt với cỏ dại đã nhuốm màu tàn tạ
cánh đồng tiếp nối cánh đồng đất bốc lên mùi bùn ngai ngái
những hồ sen lá rũ mặt úa tàn trơ trơ đài sen nhung nhúc hạt
vàng chơi vơi nhẹ tênh cánh chim giang hồ 
mùa di trú gọi bầy xao xác gió 
nàng hình như không bận lòng với sắc thu trong ngày cách biệt

ngựa phi 
ngựa phi 
người đẹp niệm tình hư vô quyết rời xa lầu ngọc
nếu như không nghiêng nước nghiêng thành kiêu sa khuynh đảo vương triều 
thì vẻ đẹp của nàng chắc là bất tử 
thành đức tin hoàn mỹ phụng thờ 
thành thần thánh của nụ cười khiến bao người mất vía 
thành hoa văn 
thành nhạc 
thành thơ 
thành hồn dân tộc 
thành vẻ dịu dàng đổ thành sập núi 
thành tri kỷ của bao đời bật khóc

Ngựa phi 
ngựa phi 
giá như gió sương và con đường mùa thu nàng giữ lòng trung liệt
thì cái họa Mã Ngôi làm sao mà vướng bận 
ôi dải lụa trắng của kiếp hồng nhan sao mềm và oan nghiệt thế 
nàng chết thảm thêm bao đời hận 
con đường mùa thu tang tóc tới ngàn năm 
ta mời nàng chén rượu suông trong đêm mùa thu 
nàng về bên ta thơ đề đã tặng 
mỹ nhân ơi 
nàng có gửi lòng cho mùa thu nuôi sắc vàng không!

PK…


Ảnh

Image and video hosting by TinyPic





Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả