PHẠM KHANG:bong::bong:

KHI CUỘC ĐỜI NHẢY MÚA…

Bụi bám vào ô cửa thủy tinh
Sau một ngày sôi lên mệt lả
Đồ vật ngủ lịm
Bàn tay sờ mó
Thổn thức vài ba động tác uốn lưng
Đùa cợt nỗi buồn còn sống sót…

Thì đã sao nào
Khi ta say khướt ôm trăng và nhớ về Hàn Mặc Tử
Một bóng thi nhân sau bụi trúc
Một đêm hoan lạc nhòe trăng
Nhịp điệu muôn đời sự cộng sinh hôn phối
Lõa thể trong thơ đâu phải là khát vọng của kiếp người…

Những ô cửa thủy tinh thao láo
Mở cái nhìn hình học vào đêm thành phố
Trêu chọc những thi sĩ nửa mùa, những bà, những cô tốt nái và quá lứa
Hẹn hò với bâng khuâng, lang thang
Và nhốt kín những nỗi buồn u tối

Những ô cửa thủy tinh bụi bám nhạt nhòa
Sương bảng lảng đêm vẹt mòn cô độc
Canh gác và che giấu sự ân hận ngậm ngùi
Khi cuồng vọng chỉ còn là giọt nước mắt vắt kiệt sau những giấc mơ
Rơi trên khuôn mặt nhăn nheo bình thản của con người…!

PK…

Ảnh




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả