PHẠM KHANG
HOANG DẠI TÌNH EM…
Em mang những nồng nàn đi qua đau thương
gửi vào tình nhẹ dạ
em là thế không bao giờ thay đổi
như cái bánh bao thơm ngon của hồn sôi nổi
em làm nên cả một trời khát vọng
khi vẻ đẹp ngang tàng đánh đổ mọi con tim…
Em mang thời xuân sắc đi qua đời
trong gió mù trời
trong lỗi lầm không thể chuộc
chỉ có nước mắt là có thật
rơi dài trên nẻo đường số phận
tạ lễ những mùa vui hoang dại
tình em…
PK…