PHẠM KHANG

LỜI ANH…

Ảnh động

Em thân yêu!

Anh như kẻ theo em đến mù trời cuối đất…Đây rồi một bóng thân thương…thật mà như mơ mơ mà rất thật…Em cho anh một chút men say của ngày chưa đặt tuổi…của mắt liếc môi hồng xiêm y miên man nơi thịt da căng đầy hồn xuân không tuổi…Em thành non nước này…thành phong tình của lời ca tranh họa…như em vẫy gọi như em đắm say như em đùa bỡn như em giận hờn…để rơi mãi ..rơi mãi một câu hẹn thề mà anh không có mặt…

Anh lại gặp em nơi miền hoa này…Có thể miền hoa đã vì em mà đẹp đến thế…Những cánh hoa kiêu hãnh ngời lên trong nắng mới…xa xa là thảo nguyên cỏ xanh ngút ngàn vi vu gió thổi…Em đẹp…Em xinh…Em đích thị là chủ nhân lộng lẫy của cuộc sống này…Anh chỉ biết em là mảnh hồn anh dạt trôi được ngày nức nở hôn lên dịu dàng …

Anh sẽ ở lại với em…người con gái mà anh theo đến cuối đất cùng trời này…Ai rồi cũng phải chết…liệu có cái chết nào đẹp hơn cho tình yêu không nhỉ? Chắc là không! Và anh mãn nguyện ở lại với em, ở lại với miền hoa vô biên này, ở lại với tấm lòng em chân thật và tươi thắm bao dung…!

PK

Ảnh

Ảnh động




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả