PHẠM KHANG

THƯ MÙA ĐÔNG

Ảnh động

Em thân yêu!

Anh bước vào hồn em mùa đông. Bỏ lại phía sau rêu phong của muôn ngàn xưa. Bỏ lại phía sau những hận thù cay đắng, những ngã đường số phận của kiếp người dạt trôi bể khổ. Anh hát một câu niệm lòng Kinh Thánh. Anh hát một câu của nhà Phật từ bi. Những con đường lạc đà, sa mạc, những đầu lâu xương trắng như buông xuôi như ngậm ngùi cho cái chí anh hùng chưa đã hận của bóng xưa tình xưa. Anh vẫn đi và không ngoái lại nhìn…phía trước là ánh sáng…phía trước là niềm tin để anh muốn sống…phía trước là em…là quê hương yêu dấu ngàn đời…là tình em thắm đỏ cơi trầu, bờ ao, ruộng lúa, câu hò điệu múa của hồn xưa không chết không quỳ…

Gió… 
Rét…
Mây đen…
Bạc phơ cỏ dại…
Đó là khuôn mặt của mùa đông nhem nhuốc mùa đông úa tàn..mùa đông của thê lương mỗi khi lòng ta thiếu vắng tình yêu…

Nhưng có điều chắc chắn rằng, mọi giáo lý, mọi cường quyền, súng gươm và xiềng xích cũng không ngăn nổi bầu vú em mỗi ngày một đầy lên…môi em mỗi ngày thêm thắm hơn…và má đỏ…trời ơi má đỏ…sẽ là bài ca nồng nàn khôn tả nơi mùa đông giá băng…hệt như đó là hình ảnh của cái đẹp bất diệt và tỏa sáng…

Ôi mùa đông
Ôi em của anh
Ôi cái đẹp của thiên thần khiến bao người sống lại..
Như em luôn là ánh sáng cho mùa đông không cô đơn tàn úa…không ngậm lòng ly biệt…em ơi!

PK…

Ảnh





Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả