Một vụ đụng xe

MỘT VỤ ĐỤNG XE



Vinh từ Sở làm chỉ kịp ghé Mc Donald mua vội một cái Meal rồi quày quả hướng ra phi trường cho kịp chuyến bay về nhà nghỉ trong mùa Giáng Sinh. Chả là công ty mà chàng đang làm việc shutdown nguyên tuần lễ từ mùa Giáng Sinh đến Tết Dương lịch. Chàng đã lấy chuyến bay từ tháng trước chứ để đến bây giờ mới tính chuyện lấy vé thì làm gì còn chỗ. Vinh hơi bận tâm vì chưa mua được món quà cho Thủy, em gái chàng.
- Gấp quá mà, chàng tự nhủ như vậy cho yên chí, đành kiếm mua cho nó sau vậy !
“Ình”. Cái đụng khá mạnh của chiếc xe đàng sau làm chàng giật mình, trở về với hiện tại.
- Trời đất, chàng kêu lên, căn giờ này mà đụng có chết người không chứ ! Lại lỡ chuyến bay rồi !
Vừa lẫm bẩm, chàng vừa ngoái đầu nhìn phía sau, thấy im lặng. Chàng mở cửa xe, định bụng là sẽ trút hết những bực bội lên người lái xe bất cẩn, chắc chắn sẽ làm trở ngại chuyến bay của chàng. Rảo bước đến, chàng bỗng khựng lại vì trong xe là khuôn mặt của một cô gái còn trẻ lắm, lại đẹp nữa !. Điều làm chàng hụt hẫng là gương mặt cô bé sợ đến tái xanh. Nhất là đôi mắt, nhìn chàng lo sợ. Aùnh nhìn đó, nửa như muốn khẩn khoản chàng đừng trách móc, nửa như muốn được chàng giúp đỡ. Vinh thấy thật tội nghiệp, nên chàng đổi giọng an ủi :
- Không sao đâu , Cô đừng sợ. Xe tôi cũng không móp méo gì
Nói vậy nhưng chàng vẫn thấy ái ngại vì tuy xe chàng không hề hấn gì nhưng xe của cô gái thì móp khá nặng.
Cô gái có vẻ chưa hoàn hồn, vẫn còn im lặng, thẫn thờ sau tay lái. Vinh lại an ủi thêm :
- Không sao đâu Cô ạ. Để tôi đẩy xe Cô vào lề nhé
Không đợi cô gái trả lời, chàng lái xe mình vào lề rồi ráng sức đẩy xe cô gái tấp vào lề. Chàng nhủ thầm :” Cũng may là xe của cô này thuộc loại nhỏ, chứ không thì cũng mệt lắm đây “.
Thấy cô gái như chưa hoàn hồn, chàng tiếp :
- Để tôi gọi người nhà ra giúp Cô nhé. Mà Cô tên gì, số phôn nhà là gì vậy ?
Cô gái lí nhí trong miệng chỉ đủ cho chàng nghe được số phôn và tên của cô ta.
Phượng Loan. Cái tên khá đẹp. Vinh lại xe của mình, lấy phôn cầm tay, bấm số.
- Hello, có phải nhà của cô Phượng không ?
- Dạ đúng
- Cô ấy bị đụng xe, cần người nhà ra giúp đỡ, ở gần ngã tư...,chàng nói ra địa điểm. Mau lên nhé vì tôi phải đi ngay bây giờ.
Rồi chàng nói với cô gái :
- Thôi Cô chờ đây nhé, người nhà của Cô sẽ ra
ngay. Thật xin lỗi, tôi không thể giúp gì hơn nữa. Tôi phải đi gấp không lại trễ chuyến bay.
Nói xong, không đợi cô gái trả lời, chàng vội lên xe và hối hả lái đến phi trường. Tới nơi thì chàng đã trễ chuyến bay thật. Chuyến bay của chàng đã khởi hành được mười phút. Chàng lẩm bẩm :” Thật là vô duyên, khi không gặp chuyện gì đâu không à”. Đành phải chờ chuyến sau vậy. Cuối cùng rồi cũng về đến nhà, trễ hơn dự tính cả 4 tiếng đồng hồ.
Vinh ngẫm nghĩ lại chuyện xảy ra mà chàng cứ bực mình. Ai đời, chàng là người bị đụng xe mà lại đi an ủi, giúp đỡ người đụng mình. Nhưng thấy cô gái nọ quá hoảng sợ, hiền lành mà lại...đẹp nữa.Không biết bây giờ cô ấy ra sao rồi ! Còn số phôn của cô ấy ! Chàng tự trách mình quá cẩu thả không ghi lại số phôn và cả tên nữa. Hình như cô ấy nói là Phượng Loan. Ồ không, hình như là Loan Phượng thì phải. Trời đất, Loan Phượng hay Phượng Loan đây ! Thôi đành để cái bill điện thoại về, kiếm số rồi gọi cho cô ấy sau vậy.
Rồi những ngày nghỉ của chàng cũng qua đi êm ả.
Mấy ngày sau, tình cờ coi báo, chàng mới giật mình vì chuyến bay mà chàng bị trễ đã gặp trục trặc. Một động cơ bỗng ngưng hoạt động, bánh đáp lại không mở, phải đáp khẩn cấp bằng bụng phi cơ xuống phi trường gần đó. Cũng may không có ai chết mà bị thương nặng nhẹ tất cả là 68 người trong tổng số 94 hành khách.
Thật hú vía vì nếu chàng không bị đụng xe hôm đó, không bị trễ chuyến bay thì...Chàng không dám nghĩ tiếp nữa, lại cười thầm vì một ý nghĩ ngộ nghỉnh. Đụng xe mà cho là may mắn !. Nhưng trong trường hợp này thì đúng là may mắn thật.
Mấy tuần sau, lúc bill điện thoại về, chàng mới có được số phôn của cô gái. Chàng liền bấm số kêu cho cô ấy. Ý muốn xem tình trạng của cô ấy ra sao, nhân tiện cám ơn cô ấy đã “ đụng vào chàng “ hôm nọ.
Ở đầu dây là giọng một cô gái. Vinh mừng rỡ :
- Dạ tôi muốn hỏi Cô...Loan Phượng. Không biết cô ấy có nhà không
- Tôi đây. Ông cần chi ạ.
- À, chào Cô. Tôi là Vinh, hôm nọ Cô đụng vào xe tôi đó. Cô còn nhớ không ? Hôm nay tôi gọi lại...
- Xin lỗi, hình như tôi không biết Ông. Mà Ông kiếm ai cơ ?.Loan hay Phượng ?.
- Loan hay Phượng thì thật tôi không nhớ rõ, nhưng là cái cô hôm nọ đụng vào xe tôi đó.
Đầu dây bên kia im lặng. Vinh nói tiếp :
- Thật ra là quá đường đột, nhưng tôi không có ý gì khác ngoài việc cám ơn và thăm hỏi xem Cô có hề hấn gì không...
Rồi chàng kể lại chuyện trục trặc của chuyến bay mà đáng lẽ chàng, nếu không bị đụng xe, thì đã có mặt trên chuyến bay đó. Rồi kết luận :
- Thật là xui mà hên Cô ạ, nên tôi gọi thăm Cô và cám ơn luôn thể...
- Hello. Hello...
Hồi lâu bên kia đầy dây.
- Ồ, xin lỗi Ông, tôi không thể ngờ được chuyện xảy ra. Nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là người đụng xe Ông hôm nọ...
Vinh bàng hoàng :

- Vậy số điện thoại này, 555-1234 là của Cô chứ ?
- Vâng, đúng vậy
Vinh lại càng thắc mắc hơn. Nhưng cuối cùng chàng cũng đành phải nói :
- Thôi thế thì xin lỗi Cô vậy. Xin lỗi đã làm phiền Cô
Vinh thẫn thờ cúp máy. Một tuần sau, Vinh lại gọi cho cô gái đụng xe chàng. Lại gặp cô gái hôm nọ bắt phôn và cô ta cũng một mực nói là chưa hề gặp chàng, cũng không đụng xe như lời chàng nói. Một tuần nữa lại qua đi trong bao thắc mắc. Vinh lại gọi nữa và cũng lại bị từ chối là chưa từng gặp chàng. Chịu hết nổi, chàng đâm bực.
- Thật tình tôi chỉ muốn xem tình trạng của Cô thế nào và cám ơn Cô thôi. Mà sao Cô cứ chối hoài vậy ?
Cô gái bên kia cũng hết kiên nhẫn :
- Ơ, cái Ông này lạ chưa?. Tôi chưa từng gặp Ông hay đụng xe Ông thì làm sao tôi nhận với Ông được !
Vinh ngắt ngang :
-Thôi được rồi. Dù sao tôi cũng cám ơn Cô. Chào Cô.
Vinh gác máy. Thật là bực mình. Đã nói nhiều lần mà cứ bị từ chối, rõ khỉ. Vài tuần sau, Vinh đã gần như quên chuyện đụng xe thì…...thật là “oán có đầu, nợ có chủ”. Chàng lại gặp cô gái đã đụng vào xe chàng trong một tiệm sách. Khiếp thật, chàng tự nhủ, cứ làm như chưa từng gặp mặt bao giờ, như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chàng cố tình đi qua đi lại nhiều lần trước mặt cô gái,thậm chí, còn giả vờ đứng lựa sách ngay bên cạnh. Vậy mà cô ta cứ lờ phứt đi như chưa từng gặp chàng bao giờ cả.
Lần này thì chàng không khách sáo gì nữa, cố
bám theo cô gái để biết nơi ở của cô ta.
Chàng lại còn thấy, rất là chắc chắn, vì trên driveway là chiếc xe méo mó đã đụng xe chàng hôm nào. Nhìn chiếc xe, chàng chắc lưỡi, thế này mà cô ta không sao thì thật là cám ơn trời đất. Thảo nào mà cô ta cứ chối, không nhận biết chàng. Thế mới biết chàng may mắn thật, người chàng đã không sao mà cả chiếc xe cũng không bị một vết trầy nào cả.
Nghĩ đến đây, chàng mạnh dạn tiến đến khi cô gái cũng sắp sửa bước vào nhà.
- Chào cô Loan
Nghe tiếng chào, cô gái giật mình quay lại.
- Ông, Ông gọi tôi à !
- Vâng, Cô hết chối rồi nhé, cô Loan.
- Ông lầm rồi. Tôi không phải tên Loan. Tôi tên Phượng.
- Thì cô...Phượng vậy. Cô còn chối nữa sao ?
- Ông, Ông nói gì ? À, tôi hiểu rồi. Có phải Ông là người gọi điện thoại mấy lần đến tìm Loan phải không ?
- Thì đúng là tôi đây. Cô xưng Cô là Phượng, vậy thì cô Loan là ai đây ?
- Chị Loan tôi...
Vinh cắt ngang :
- À, ra cô Loan là chị Cô. Mà sao hai chị em giống nhau thế ?
- Thì chúng tôi sinh đôi mà.
Vinh hớn hở ra mặt vì cô gái vừa thố lộ có một người chị sinh đôi tên là Loan.
-Thì ra vậy. Thảo nào lúc nãy ở tiệm sách tôi cứ ngỡ là Cô cố tình làm như chưa hề gặp tôi.
- Ông gặp tôi ở tiệm sách ư ?
- Đúng, vì tình cờ thôi, và vì quá bực mình nên tôi mới theo Cô về tận đây đó.
Cô gái ngập ngừng nhìn Vinh từ đầu đến chân, như muốn đánh giá Vinh.
- Thôi thế mời Ông vào nhà đã
Vinh theo cô gái vào nhà. Sau khi yên vị, chàng hỏi :
- Thế chị Cô đâu ? Cái xe không sửa được ư ?
- Ồ, Ông nói chị Loan tôi ư ?
- Không lẽ Cô còn chị nào nữa à ?
- Không, chúng tôi chỉ có hai chị em. Chị sinh trước tôi nửa giờ, tên Loan và tôi tên Phượng. Ba Mẹ tôi đặt tên cho chị ấy là Phượng Loan còn tôi là Loan Phượng. Bởi vậy Ông lầm lẫn giữa tên của hai chúng tôi là điều cũng dễ hiểu thôi.
Cô gái tiếp :
- Ông bảo Ông đã gặp chị ấy không bao lâu trước đây và ở đâu vậy ?
Vinh kể lại câu chuyện từ đầu cho Phượng nghe...
Phượng nghe mà cứ như là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác . Thỉnh thoảng, nàng liếc nhìn chung quanh, làm như sợ có ai nghe câu chuyện mặc dù nhà chỉ có Phượng và Vinh.
Sau khi Vinh dứt lời, Phượng lặng đi một lúc rồi mới thốt lên được :
- Ông đợi tôi một lát. Tôi muốn lấy cái này cho Ông xem.
Phượng vào phòng lấy ra một bì thơ, đưa cho Vinh
- Ông xem cái này đi.
Vinh ngơ ngác cầm lấy bì thơ mở ra và lấy tờ giấy bên trong ra xem...
- Đây là bản báo cáo và chi phiếu của hãng Bảo Hiểm bồi thường chiếc xe bị đụng đây mà !
- Vâng, đúng. Nhưng Ông có để ý ngày giờ và địa điểm xảy ra tai nạn không ?
Vinh xem lại rồi bàng hoàng.
- Đúng là ngày tháng đó, ngày tháng mà chị cô đụng vào xe tôi, nhưng trước cả năm rồi. Thế này là thế nào đây,cô Loan,à không,cô Phượng?.Chuyện gì đã xảy ra?
- Tôi nhắc lại, tôi là Phượng, chị sinh đôi của tôi là Loan. Ông lầm lẫn cũng không có chi là lạ vì chính người thân trong họ hàng cũng còn không phân biệt nữa là. Chị Loan tôi có cặp lông mày xếch hơn tôi, sự khác biệt này rất khó nhận ra.
Cô gái tiếp :
- Và điều quan trọng nhất ở đây là chị tôi có đụng xe thật, chiếc xe còn để trước sân như Ông thấy đó. Nhưng sự việc đã xảy ra cả năm trước rồi. Và điều quan trọng hơn cả là vì vụ đụng xe này mà chị tôi đã thiệt mạng, không còn hiện diện với chúng tôi nữa...Khi viên Cảnh sát tới nơi, chị chỉ kịp thều thào tên và số điện thoại rồi gục xuống vô lăng, chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.
Vinh không còn như muốn tin vào những gì cô gái nói nữa. Vì nếu đây là sự thật thì...có cái gì không ổn đã xảy ra rồi đây. Lại nữa, hôm xảy ra tai nạn, chàng đâu có kêu Cảnh sát can thiệp hay làm báo cáo gì đâu. Xe của cô gái thì bẹp dúm, còn xe chàng thì không mảy may tìm ra một vết trầy nhỏ...lạ thật...
Vậy thì Loan đã cứu chàng, nàng là ân nhân của chàng.
Vinh bỗng rùng mình, ngó quanh quất như muốn tìm lại bóng dáng ân nhân của chàng. Chàng bỗng thấy người ân nhân này qua hình hài của Phượng, người em song sinh của nàng.

Những ngày tháng sau đó chàng hay thăm hỏi và ghé lại trò truyện cùng Phượng. Tình cảm của hai người ngày càng nẩy nở thắm thiết hơn.
Và cuối cùng là một đám cưới giữa chàng và Phượng, tuy đơn sơ, nhưng đầy tràn Vui Tươi và Hạnh Phúc.



Hoàng Thy


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả