Nguyễn Thành Nhân
[ Thi Hữu | Nhắn Tin]


Mùa xưa(7)


ghi chép 5


Thảo hấp tấp bước lên thềm. Nó thầm cầu trời cho chị Chi có ở nhà. Hôm nay thật là một ngày đặc biệt - ngày đầu năm dương lịch, và đêm nay lại có trăng. Môi nó chợt vểnh lên ở một bên, tạo một nụ cười khoan khoái. Nó đập tay vào cánh cửa, gọi to :

- Chị Chi ơi ! Chị Chi !

Chi bước ra từ sau tấm vách ngăn, tay cầm viết. Cô mỉm cười với nó .

- A, Thảo đó à. Có gì vậy em ?
- Dĩ nhiên là có. Chị Chi này, chị có bận gì không ? Mà nếu có cũng phải dẹp qua một bên thôi. Em mang tin này cho chị, có gì thưởng cho sứ giả không hả chị?

Chi lại mỉm cười. Nó cũng nhe răng cười với cô. Chị có nụ cười dễ thương lắm đó, biết không. Hèn chi mà anh Nguyên không bị sét đánh ngất ngư sao được - Nó nghĩ.

- Em nói đi.
- Chị có gì thưởng không đã nào.
- Coi kìa, Thảo hôm nay tệ quá, làm khó dễ chị vậy sao ? Có một trái quýt, chịu không?
- Tuyệt cú mèo ! Chị Chi, giả sử chị đang ở trong một căn nhà ấm cúng, mà ngoài trời thì mưa gió ghê hồn. Bỗng có một lữ khách khốn khổ, lạnh cóng, cô đơn đến gõ cửa xin chị một đêm tạm trú, chị có đồng ý cho không ?
- Chị ấy ? Chị đang ở trên cái giường tầng trong ký túc, đang sống xa nhà và ăn cơm tập thể. Chị đâu có gì để chia sẻ hay giúp đỡ người khác. Chị làm gì có một căn nhà ấm cúng.
- Vậy thì giả sử chị đang buồn phát khóc lên, đang trống trải cô đơn ghê gớm. Chợt có một anh chàng xuất hiện. Cứ cho là một hiệp sĩ gì đó đi. Chàng nói : ta sẽ giúp em thoát khỏi nỗi buồn, sẽ mang niềm vui trở lại với em. Chỉ cần em nở một nụ cười tươi, cuộc đời sẽ tươi đẹp, tưng bừng trở lại. Chị có cười không ?
- Trời ơi ! Em đang làm thơ hay kể chuyện cổ tích đó hở Thảo. Nào có gì nói cho chị nghe đi. Em làm chị rối lên, chẳng hiểu gì cả.
- Có gì đâu, lâu lâu em cũng phải tỏ ra lãng mạn chút chút chứ. Với lại, nói nhỏ cho chị nghe nha...Nhìn chị, ai mà không trở thành nhà thơ bất đắc dĩ chứ ! Ấy, chết rồi ! Chắc chàng lữ khách cô đơn, nhà hiệp sĩ đa tình đang rủa em dữ lắm. Chàng chờ nãy giờ chắc cổ đã dài như cổ sếu rồi. Chị Chi, anh Nguyên đang chờ chị đó. Ảnh muốn nói chuyện với chị.

Chi cảm thấy mặt nóng bừng. Cô vừa muốn viện cớ gì đó để từ chối, vừa cảm thấy không thể nào không chấp nhận. Từ ngày quen nhau, cũng thỉnh thoảng thôi, Nguyên mới hẹn hò gặp gỡ. Còn thì chỉ đơn thuần là những tia nhìn ngẩn ngơ say đắm như dán vào cô mỗi khi họ tình cờ gặp nhau ở sân trường. Không biết từ lúc nào, chúng cũng đã làm cô nhơ nhớ, bâng khuâng. Cô cúi đầu suy nghĩ.

- Em chờ chị chút xíu nhé Thảo. Em thật là quái quỷ, có thế mà cũng không chịu nói ngay.

Từ xa, Chi đã nhận ra Nguyên. Anh đang đi lại quẩn quanh, bồn chồn dưới ánh sáng mờ mờ từ cây trụ đèn hắt xuống. Anh quay lại, và trông thấy cô. Anh đứng yên trong giây lát, rồi bước vội về phía cô, miệng cười cười, mắt sáng ngập niềm vui. Cứ làm như là gặp lại người yêu của anh sau hàng năm trời xa cách ấy - Cô nghĩ thầm, bờ môi dưới hơi bĩu ra, phụng phịu. Cô quay sang Thảo.

- Thảo này. Thảo thấy anh Nguyên kỳ cục chưa. Ảnh....
- Em thấy ảnh dễ thương. Không biết ảnh mà yêu cô nào thì sao nhỉ. Hì hì, theo em đoán thì....
- Quái quỷ !- Chi giơ tay phát nhẹ vai Thảo. Nguyên đã tới gần bên.
- Chúc mừng năm mới ! Anh nói to, giọng hồ hởi , nhưng có vẻ không tự nhiên.
- Chúc mừng năm mới ! Cô đáp, hơi bỡ ngỡ .
- Chi có khỏe không ?
- Cám ơn anh, cũng bình thường. Đêm nay anh không trực sao?
- Tôi nhờ một anh trong tổ trực thay. Đêm nay, tôi muốn...muốn gặp Chi để trò chuyện chút xíu. Mình đi ra bờ sông cho mát, nhé Chi.

Thảo láu lỉnh chuồn sang một bên, đẩy anh sát lại phía cô. Nó nhe răng cười.

- Hai người cứ tự nhiên. Em không nghe thấy gì đâu .Em đang bận làm một bài trường ca về tình yêu đó.

Cả ba sóng bước, lặng lẽ. Khu đất ven sông bên hông nhà thờ giờ đã được rãi sỏi, và xây một hàng lan can bảo hộ. Dưới ánh đèn, những bụi cây ánh lên một màu xanh bạc .Đây đó có những nhóm bạn đứng tựa hàng lan can trò chuyện. Nguyên nhận ra một vài gương mặt quen của sinh viên trong trường. Ba người bước tới một chỗ trống.Vẫn lặng im.

Nguyên đốt một điếu thuốc. Anh nhìn ra sông, chợt cảm thấy yêu biết bao phút giây im lặng thần tiên này. Dường như đêm nay cả thế gian cũng yên bình, tĩnh lặng. Đêm thật ngọt ngào, thật trong lành và thánh thiện - Một đêm dành cho những kẻ yêu nhau...Anh quay sang Chi. Cô đang nhìn xa xôi về một nơi nào đó trên sông. Cô đang nghĩ gì, đang nhớ ai ? Cô đang thật gần anh, mà cũng thật xa anh. Anh nhìn cô trìu mến. Giờ thì anh chỉ còn thấy có cô, nhận biết được mỗi một mình cô. Còn cô thì vẫn nhìn ra sông lặng lẽ.

Và trăng lên. Trăng đã lên rồi. Trăng trải lên tóc cô một lớp tơ mong manh, xanh huyền hoặc. Anh yêu màu xanh. Màu xanh tóc cô bây giờ không chỉ làm anh xao xuyến. Anh ngây người, chìm vào một cảm giác lâng lâng kỳ lạ. Như là say, nhưng không phải là say. Có sự chuếnh choáng của lần đầu tiên anh ngửa cố uống cạn bát rượu nồng ở Ampil đêm trừ tịch năm 1985. Nhưng khi ấy rượu làm mặt nóng bừng bừng. Cả dòng máu trẻ trung cũng sôi lên trong từng làn da thớ thịt. Còn giờ đây, anh như đang ngâm mình trong một làn nước trong veo, mát rượi. Màu xanh của tóc cô tỏa mùi thơm của cỏ non, của lá chồi ngan ngát. Anh nhận biết nó bằng một giác quan nào đó chợt nhiên hiện hữu trong khoảnh khắc. Anh nhắm mắt lại, tận hưởng mùi thơm ấy, thân thể bềnh bồng như trôi trong một cơn mơ. Mọi thứ đều giống như trong một cơn mơ. Anh mở mắt ra, đột ngột, bàng hoàng. Cô vẫn còn đứng đó, bên anh. Một bên vai áo ướt đẫm ánh trăng xanh lóng lánh.

- Anh có nhìn thấy ánh đèn ở cuối khúc sông không? - Giọng cô nhỏ nhẹ, xa vắng , như vọng về từ một nơi nào đó. Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ. Một đốm sáng nhỏ nhoi, lập lòe hắt ra từ một chiếc ghe đang trôi lờ đờ ở cuối khúc quanh của dòng sông.

- Chuyện của Chi cũng xa vời, mong manh như ánh đèn đó vậy. Mấy tháng nay Chi không nhận được thư anh ấy nữa.

Nguyên nghe lòng buồn tênh. Anh nào biết nói gì, càng không thể nói những lời an ủi. Cô đâu cần những lời an ủi từ anh. Cô nói với anh chắc hẳn chỉ vì xem anh như một người bạn đáng tin cậy, như một người anh, nói ra đã là vơi bớt nỗi buồn, chẳng cần biết anh có cảm giác gì, chẳng cần biết anh nghĩ ngợi gì về chuyện đó. Từ lòng sông, gió đưa về một mùi gì đó nồng nồng, mằn mặn, như mùi vị biển. Nguyên nghe như có một tiếng thở dài rất khẽ, rất mơ hồ . . .Mai em xa nắng chắc không vàng... Ngay từ buổi tình cờ gặp cô giữa chợ trưa, chết đuối trong đôi mắt mở to ngơ ngác, anh đã có linh cảm về sự xa cách. Mai em xa...Mai em xa...Gặp cô lần đầu tiên, anh đã biết sẽ là nhớ mãi, sẽ là không thể nào quên. Anh biết đó là tình yêu. Suốt mấy năm qua, anh tưởng như không bao giờ mình lại còn yêu được. Vậy mà tình yêu lại đến. Anh chợt trở thành một chú bé lơ ngơ lóng ngóng. Anh mơ mộng như một cô bé mười sáu tuổi, tự thêu dệt những câu chuyện đẹp như trong cổ tích. Những câu chuyện cổ có anh và có cô với một đoạn kết ngọt ngào. Anh nhớ cô và cứ mong lúc nào cũng trông thấy lại cô. Buổi sáng, buổi chiều...Anh chọn một góc ngồi gần nhất, thuận tiện nhất để có thể trông thấy cửa phòng cô. Chỉ cần trông thấy cô thôi, ngày hôm đó trở nên ngày hội. Tim anh reo hát tưng bừng trong lồng ngực. Và đêm về sẽ là những giấc mơ ngoan...Nhưng những ngày đầu tiên của tình yêu - những ngày hạnh phúc- đã qua mau.

Sau lần cô bảo cho anh biết mình đã có người yêu, anh như người đang ngủ mơ chợt giật mình thức giấc. Thật ra thì Phượng đã kể với anh trước đó, nhưng khi ấy, anh nghĩ đó cũng là chuyện bình thường, huống gì giờ người yêu của Chi đã ở rất xa, chắc cô cũng coi như là một chuyện đã qua rồi. Nhưng lời khẳng định chân thành của cô hôm ấy làm anh phải suy nghĩ lại, phải tỉnh táo xét suy. Rồi những mơ mộng lãng mạn tan đi nhường chỗ cho thực tế. Cô chỉ còn không đầy một năm nữa đã ra trường. Cô xinh xắn, dễ thương, có biết bao người săn đón. Những người có đủ khả năng để đảm bảo mang đến cho cô hạnh phúc. Còn anh, chỉ mới giữa năm thứ hai. Anh, người con trai lớn nhất nhà, với bao trách nhiệm chưa tròn. Anh nào biết trong trăm nghìn nẻo đường quanh co, gai góc, đầy những suy tư hoài vọng bất thành của cuộc đời, con đường nào anh sẽ bước ngày mai. Thậm chí, anh còn không dám tự hứa với lòng. Anh không thể nói được gì hết, Chi ơi !..

Chi vẫn nhìn đăm đăm ra sông. Cô nhớ lại hôm cô và Nguyên nói chuyện với nhau lần đầu. Trước đó ít lâu, sau lần bắt gặp tia nhìn kỳ lạ của Nguyên ở chợ, cứ mỗi lần gặp lại anh trong trường là cô có cảm giác khó chịu khác thường. Anh cứ nhìn thẳng vào mắt cô như muốn tìm kiếm một cái gì đó, vẻ mặt trông vừa ngây ngô, tội tội lại vừa căng thẳng đến buồn cười. Những lần đầu, cô lẩn tránh các tia nhìn ấy. Nhưng rồi với cá tính bướng bỉnh của mình, sau đó cô cũng nhìn thẳng lại mắt anh một cách lạnh lùng. Cô muốn bằng ánh mắt bảo cho anh biết : "Anh đừng tưởng tôi là loại con gái e lệ nhút nhát và dễ bị hớp hồn bằng cái kiểu nhìn như muốn chui tọt vào tâm hồn người ta như vậy. Tôi chẳng sợ đâu, và cũng chẳng có chút thiện cảm nào với anh đâu!" Cô củng cố thêm ý nghĩa trong ánh mắt bằng cách nện mạnh đôi guốc gỗ trên mặt sân một cách răn đe.

...Rồi một hôm Thuyên, bạn cùng phòng, bỗng cười cười trao cho cô một mảnh giấy nhỏ gấp tư .

- Của anh chàng cứ chiếu tướng Chi hổm rày đó ! Lúc nãy, hắn tới trước cửa phòng gõ cửa rất lịch sự. Tao ra hỏi : Anh cần gặp ai ? Hắn nói làm ơn cho gặp Chi. Tao nói ở đây có nhiều Chi lắm, anh muốn gặp Chi nào ? Hắn nói : Quyên Chi ! Tao nói : Có bốn Quyên Chi, Phạm -Trần- Ngô - Nguyễn, anh cần gặp Chi nào ? Hắn luống cuống trông đến tội, ấp a ấp úng một hồi rồi nói : Quyên Chi có đôi mắt to tròn, có mái tóc dài, quê ở Long An . Tao thấy thương tình, nên tha cho hắn, tao nói anh muốn gì thì bảo tôi, tôi nhắn lại giùm cho. Chi nó đi công chuyện rồi. Hắn cám ơn lia lịa rồi đưa tao cái này. Đọc coi hắn viết giống gì trong đó.

A ! Lại còn thế nữa. Anh ta đã công khai khiêu chiến rồi đây. Được lắm, để xem tay này còn giở trò gì nữa ! Chi mở mảnh giấy ra, đọc to vừa đủ cho Thuyên nghe :

Chi mến, tôi có chuyện muốn trao đổi với Chi. Tốt nhất là được gặp Chi trưa nay, sau tiết cuối, ở giảng đường B. Rất mong Chi không từ chối. Nguyên .

- Chàng bắt đầu hành động rồi đó. Cảnh giác nghe Chi ! Mấy tay Thành phố này ghê lắm đó. Lại còn chơi trèo tán tỉnh đàn chị nữa chứ ! Trưa nay cho hắn một vố biết mặt đi.
- Hắn có vẻ lớn tuổi rồi. Chi nghe nói hắn đi bộ đội về.
- Nhưng học sau thì vẫn là đàn em chứ.

Buổi trưa. Giảng đường còn một vài sinh viên ngoại trú ở lại đang ngồi đọc sách. Chi đưa mắt tìm kiếm rồi đi về phía cuối giảng đường. Nguyên và Hoài đang ngồi nhấp nha nhấp nhổm. Chà, lại thêm cái tay Hoài này nữa- Cô nghĩ thầm. Trong trường, Hoài được khá nhiều người biết vì anh rất vui nhộn, ưa châm chọc, đùa cợt không từ ai cả.

- Chào các anh! Không biết các anh muốn gặp Chi có chuyện gì ?- Cô cố làm ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng.
- Chi ngồi xuống đi. Cũng không có gì quan trọng lắm đâu. Chẳng qua là...là ... tôi có vẽ một tấm tranh để tặng Chi. Mong Chi nhận nó.- Nguyên nói, ngập ngừng, rồi kéo từ hộc bàn ra tấm tranh được bọc trong một lớp giấy báo, trao cho cô.

Cô tháo lớp giấy báo ra. Một bức tranh vẽ trên giấy, lồng trong khung kính, thể hiện gương mặt cô. Cũng hơi giông giống ! Dưới góc tranh có một bông hồng trắng mỏng manh. Cô thấy đôi má chợt nóng bừng. Cô chớp nhẹ đôi mắt, xúc động nói :

- Đẹp quá. Cám ơn anh lắm. Nhưng Chi chỉ nhận tấm tranh thôi, còn kiếng và khung thì không dám đâu. Thấy có vẻ trịnh trọng quá !

Nguyên bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Hoài cứu bồ :

- Chi cứ nhận luôn đi. Tấm tranh có khung có kiếng càng tăng thêm vẻ đẹp, trông đàng hoàng hơn, nhất là nó bảo vệ tranh khỏi bị bụi bặm, thấm nước. Mà cái quan trọng là tấm tranh thôi, chứ khung và kiếng thì đáng gì. Chi đã nhận con bò mà lại chẳng dám nhận sợi dây cột bò sao ?
- Chi nhận cả đi, nha Chi !- Nguyên nói, đôi mắt nhìn cô không chớp.
- Ơ... thôi được, Chi xin nhận vậy. Cám ơn hai anh lần nữa. Thật là...Chi xúc động quá !..Thì ra anh hay nhìn Chi là để nhớ về vẽ lại. Vậy mà hổm rày, Chi cứ tưởng mặt mình dính lọ nghẹ hay sao mà cứ bị anh nhìn chòng chọc. Chi tức quá trời, cũng định gặp anh để hỏi lý do đó- Cô cười nhẹ - Ai có ngờ đâu....

Hoài nhăn mặt làm ra vẻ đau khổ :

- Vậy là hổm rày Chi cứ chửi thầm thằng bạn của tui phải hông ! Hôm nay đối diện, có tức, có giận gì thì cứ chửi thẳng đi, không sao đâu. Bảo đảm Nguyên nó không giận Chi đâu - Hắn nhe răng cười- Có lần nó nói với tôi, nó ước gì được nghe Chi nói với nó một câu, hay chửi nó một câu cũng được, còn hơn là bị Chi " kênh xì po " thấy ghê ! Nó nói nghe Chi chửi còn hay hơn nghe Lệ Thủy ca vọng cổ!
- Anh Hoài coi vậy mà sạo quá đi !- Chi lại cười khúc khích.

Cô ngồi trò chuyện với Nguyên và Hoài thêm lúc nữa, rồi chào từ giả về phòng, lòng cảm thấy vui vui là lạ. Sau này, cô phát hiện ra một chuyện. Thì ra nhỏ Phượng cùng phòng đã lén lút làm "gián điệp" tình cảm cho anh ! Nó chôm cuốn album hình của cô mang ra cho anh lựa một tấm về làm mẫu vẽ. Sau đó, anh lại gửi nhỏ Phượng trả tấm ảnh về chỗ cũ. Nhỏ Phượng đã thành thật khai báo, thôi cũng tha cho nó. Nhưng cái anh chàng này thì đúng là..hết chỗ nói nỗi !

Sau đó anh mời cô đi uống nước vài lần, cùng Thảo, cùng Hoài, cùng Phượng. Trong một lần như vậy, cô đã kể cho anh nghe qua về chuyện của cô. Anh cười cười ra vẻ thản nhiên. Nhưng cô nhận ra anh đang cố che giấu nỗi buồn.

...Ngày sinh nhật của cô, anh gửi quà tặng- Một cuộn phim. Món quà nhỏ, nhưng cái cách của anh khá lạ lùng, làm cô và mấy người bạn cùng phòng khi mở gói quà hồi hộp quá chừng, rồi cùng ôm bụng cười lăn lóc, vô cùng thú vị : Anh bỏ cuộn phim vào một cái hộp giấy đựng bình mực, bao giấy hoa đàng hoàng. Rồi lại bỏ vào một cái hộp lớn hơn, lại bao giấy hoa, rồi một cái hộp thứ ba, cũng bao giấy hoa. Rõ ràng là anh đã nặn óc suy nghĩ rồi tự tay làm lấy những thứ này chỉ để mang lại cho cô chút niềm vui.

Cả cái vụ mừng sinh nhật này cũng khá bất ngờ. Không biết anh nghe ngóng thế nào mà trước sinh nhật cô mười ngày, anh và Hoài, Thảo đến tìm cô, mời đi ra quán ăn kem.

Vào quán, chuyện vãn một hồi, anh hỏi :

- Ngày hôm nay hình như có cái gì đó đặc biệt lắm, phải không Chi ?
- Có gì đặc biệt ? Là cái gì ? - Cô ngơ ngác hỏi.

Nguyên gật gù :

- Ờ, tức là một ngày có ý nghĩa hơn so với những ngày khác trong năm. Một ngày làm cho người ta vui hơn, làm cho người ta được chăm sóc đến nhiều hơn...Ví dụ như là ngày sinh nhật chẳng hạn.

Chi lại ngơ ngác mất vài giây, rồi chợt phá ra cười ngặt nghẽo. Cô vừa ôm bụng vừa nói.

- Trời ơi ! Anh muốn nói ngày sinh nhật của Chi phải không? Anh nghe ai nói vậy ? Hôm nay đâu phải là ngày sinh nhật Chi !

Mặt Nguyên thộn ra. Anh lẩm bẩm - Trời ! Không lẽ nhỏ Phượng chơi trác mình sao ! Rõ ràng là cô ta nói hôm nay mà, mình đâu có nghe lầm !

Chi cứ ngồi cười khúc khích nhìn vẻ mặt tẽn tò của Nguyên. Cuối cùng, anh cũng trấn tĩnh được. Anh ngượng nghịu hỏi cô :
- Vậy sinh nhật Chi là ngày nào ?
- Còn mười ngày nữa lận - Chi đáp, cô lí lắc nhìn Nguyên - Anh cũng giỏi ghê ta. Âm thầm điều tra lý lịch của người ta từ bao giờ vậy ?

Nguyên cười cười không đáp. Anh rút trong cái túi ra một nhánh bông, một bông hồng duy nhất, một bông hồng trắng. Sao cứ là bông hồng trắng nhỉ ? Bông hồng trắng trong tranh. Bông hồng trắng cho ngày sinh nhật. Thật khó hiểu ! - Cô thầm nghĩ.

- Thôi cũng chẳng sao, coi như mình ăn mừng trước, giống như vua Quang Trung ăn tết trước vậy mà. Rồi đến ngày đó lại mừng thêm lần nữa. Tặng cho Chi đó. Chi biết bông hồng trắng có ý nghĩa gì không ?
- Chi không biết. Chi quê mùa ít biết mấy chuyện như thế này lắm.
- Bông hồng trắng tượng trưng cho tình cảm trong sáng, cho tình bạn...
- Và một tình yêu vô vọng- Hoài nói thêm.

...Rồi anh làm thơ tặng cô. Những bài thơ ngắn, buồn buồn, viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng, nói về một tình cảm sâu lắng xa xôi, một tình yêu mông lung không đích đến. Đôi khi cảm thấy buồn, lấy ra đọc lại, cô cũng thấy lòng xao xuyến, bâng khuâng. Nhưng rồi những kỷ niệm tình đầu với Mẫn lại đánh thức cô. Cô lập tức gạt bỏ ngay những ý nghĩ, cảm xúc chao động của mình.

...Có một lần, cô chở Thảo vào Thành phố. Phố phường đầy ắp người qua kẻ lại. Cô nhìn những đôi tình nhân chở nhau đi, thấy thèm được có cái vẻ vui sướng và đầy âu yếm như họ. Mẫn từ lâu không trả lời thư, dù cô đã gửi liên tiếp mấy lá liền. Linh tính báo cho cô biết đã có chuyện không hay. Nhưng cô vẫn cắn răng nén chặt nỗi buồn, vẫn âm thầm níu giữ những tia hy vọng mong manh. Cô cố quên những cơn bồi hồi lo âu, lao vào học như điên. Nhưng đôi khi, tim cô bỗng nhói lên bất chợt một cơn đau không duyên cớ. Hay đúng hơn, là có duyên cớ, mà cô cố lòng tự dối lòng không dám nghĩ tới nó. Rồi cô chợt nghĩ về Nguyên. Anh yêu cô ! Tình yêu đó chưa được trực tiếp bày tỏ bằng một lời nào xác định, nhưng trái tim con gái nhạy cảm đã thì thầm nói cho cô biết, rằng anh đã yêu cô từ bấy lâu nay. Rõ ràng là anh yêu cô ! Nhưng cô không hiểu được ý định của anh. Anh vẫn từ một khoảng cách xa xôi, vừa đủ để biểu lộ những tình cảm của mình, biểu lộ những ước mơ, nhưng chưa đủ để cô có thể xoay chuyển lòng cô, chưa đủ để cô có một ý định, quyết định gì dứt khoát. Anh thật sự chỉ muốn làm một người bạn thôi sao ? Hay là vì anh e ngại, là vì anh nghe cô khẳng định về người tới trước nên đành chịu đứng bên lề ? Cô hỏi Thảo :

- Em có biết anh Nguyên nghĩ gì về chị không ? Ảnh muốn gì hả Thảo ? Ảnh có bao giờ nói với em không ?

Thảo trả lời cô, giọng hơi băn khoăn :

- Em nghĩ ảnh rất mến chị. Nhưng em nghe ảnh nói ảnh tôn trọng tình yêu của chị. Ảnh không muốn làm người phá rối tình cảm đó, nên đành coi chị như một người bạn mà thôi. Ảnh lại nói với em chính ảnh cũng không biết phải làm sao. Ảnh nói lăng nhăng nào là tình yêu không chiếm hữu mới là tình yêu chân chính, nào là "tình chỉ đẹp khi còn dang dở"...Vậy mà trông ảnh có vẻ buồn rầu, khổ sở lắm. Thật tình em cũng không biết ảnh muốn gì...

Hôm nay, Nguyên lại rủ cô ra bờ sông này. Ngay từ lúc gặp anh, linh cảm đã báo cho cô biết anh sắp nói với cô một điều gì đó, một điều rất là quan trọng. Nhưng không biết vì sao anh cứ lặng im, thỉnh thoảng nói một vài câu vu vơ, rồi hết nhìn cô lại nhìn ra sông. Lúc nãy đi ra, Thảo bảo cô : "Em chỉ ra nói chuyện với anh Nguyên và chị chút xiú thôi, rồi em chuồn để anh chị dễ nói chuyện hơn. Lát nữa chị vào quán ngồi với anh Nguyên, em về trước."

Cô chợt cảm thấy bồn chồn, muốn trở về. Cô quay sang Nguyên.

- Thôi mình về há anh Nguyên.

Nguyên nhìn Chi, bắt gặp ánh mắt hờ hững, xa vắng của cô. Cô nói với anh mà dường như đang để hồn ở một nơi nào đó. Rồi trong một thoáng, đôi mắt đen chơm chớp có lại vẻ linh động đáng yêu khi ánh mắt cả hai chạm nhau. Cô nhẹ xoay người, hơi cúi đầu xuống, để cho một bên tóc che khuất khuôn mặt thân thương. Nguyên cố nén một hơi thở dài. ...Đừng nên gượng ép, không bao giờ nên gượng ép trong tình yêu…Nguyên ơi ! Mày đã thất bại, đã thua cuộc ngay từ đầu rồi, còn cố mà chi !... Anh thốt lên, gắng kềm giữ không để lộ nỗi thất vọng và cay đắng trong giọng nói :
- Ừ, thôi mình về.

Cả ba chầm chậm quay ra. Chi thấy lòng mình bỗng dưng mâu thuẫn lạ. Cô vừa mong anh nói một câu gì đó, đại khái là mời cô vào uống nước nói chuyện riêng, mặt khác, bản năng tự vệ của người phụ nữ lại xui cô mong cho anh đừng nói gì thêm nữa, để cô có thể về ngay. Cô biết rằng chỉ cần anh nằn nì, quả quyết chút xíu thôi, thì cô sẽ khó lòng từ chối.

Thảo chợt nói :

- Thôi anh chị đi chậm sau nghe, em về trước - Nó quay sang Nguyên, nháy nháy mắt.
- Thì cứ đi chung thôi, có gì đâu mà trước sau Thảo - Nguyên nói - Anh cũng về trường lấy chiếc xe đạp.

Thảo ngẩn người. Nó hỏi lại, vẻ không hài lòng :

- Anh định về luôn sao ?
- Ừ , anh đưa Thảo và Chi vào trường rồi về.

Thảo lắc đầu chán nản. Nó ngước lên, nhìn vầng trăng khuyết đang treo chơi vơi giữa góc trời, xéo về phía cầu Bình Triệu, thầm nghĩ - Cái ông này thật kỳ cục ! Chờ đợi, nôn nao hồi hộp mãi mới có được dịp này, mà rốt cuộc cứ lặng thinh chả làm được trò trống gì !

Bóng ba người dưới ánh trăng đổ dài chênh chếch trên đường. Cả ba đều chợt thấy buồn bã, mỗi người đuổi theo những ý nghĩ riêng. Cả Nguyên, cả Thảo, cả Chi đều không biết họ đã không còn cơ hội nào để có lại, sống lại một đêm như thế nữa. Và Nguyên đã đánh mất đi cơ may duy nhất của anh. Những sự cố bất ngờ, đau buồn xảy ra sau đêm đó đã đẩy anh và Chi về hai hướng khác nhau.


(còn tiếp)


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả