CÁNH DIỀU TRÊN BIỂN
khi trần gian còn sót lại
mảnh xương nhỏ của diều
sóng buồn đau cũng mếu
biển gầm gừ khổ Đau
ai nhớ cánh diều nào
lướt tung trên sóng gió
khoe sắc màu thật rõ
cùng ước mơ thanh cao
bầy chim nhỏ lao xao
tròn xoe đôi mắt ngắm
lòng thì đầy rối rắm
thán phục và ghét ghen
diều bay cao say mêm
đất trời sao nhỏ bé
nó nô đùa nắc nẻ
thích chí và kiêu căng
nó tung hứng thật nhanh
quên mình là diều giấy
chân giây người níu lại
gió cuốn , dứt phang diều
nó lao theo tiếng kêu
khẩn cầu đầy thảm khốc
nhưng là lời đơn độc
giữa bão đời cuồng điên
mưa trút giận nghiến nghiền
tấm thân trần mỏng mảnh
xương cốt rơi từng mảnh
sóng giận hờn cuốn trôi
và lần sau cuối đời
nó nghe lời mến gọi
khi bầy chim sà tới
nhìn nó trối trăn lời
xóa dấu tích diều rơi
xót cái duôi trong gió
trên cây cao to nhỏ
chuyện kiêu căng một thời
mặt đất chiều không vui
ôm nhánh cây sót lại
xương của diều thì phảI
tôi nhìn theo chân mây
(CẢM TÁC truyện cánh diều trong biến)
14/07/2003