PHẠM KHANG:bong::bong:

NHỮNG DẠT TRÔI TÌNH CỎ

Áp tai xuống đi em
em sẽ thấy cỏ mềm và xanh mởn
em cố hình dung đi em
em không thể biết được cảm xúc này là thế nào đâu
nơi miền ký ức của anh
cỏ xanh đẹp lắm
ừ nhỉ 
cỏ xanh và mềm…

Anh đã lặn lội và gắn bó với miền cỏ ấy
triền đê thả bộ tuổi ấu thơ
những cây hoa dành dành mọc lên ngơ ngẩn
những đêm trăng sáng nô đùa theo mùa nước
nổi chìm cỏ níu bàn chân
cỏ xanh và mềm em ạ!

Đã biết là giống bạc tình
sao em vẫn theo mê muội
như em da trắng, ngực đầy, môi thắm thế kia
em đến và chạm vào thèm khát của người đời
òa lên thành nốt nhạc
quấn quýt theo mùa cỏ xanh thêm…

Một ngày xuân
bên máng cỏ xanh rời rợi
những sư ni già quây quần bên sinh linh bé bỏng
hình như có ai đó vừa qua cơn vượt cạn
những giọt máu thắm đỏ loang ướt máng cỏ xanh
tiếng khóc khỏe khoắn phát ra từ lồng ngực bé bỏng
xé toạc không gian thanh tịnh cõi thiền
đôi mắt mở to nhìn bầu vú mẹ
cỏ vẫn mọc lên mùa cỏ dại
bên cạnh những cây hoa dành dành như là vật chứng
và mùi hương man dại ấy cũng đủ gieo hoang hoải cả một kiếp người!

PK…

Ảnh




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả