MỘT KHI TÌNH PHỤ



Một ngày choáng váng khi tình phụ
Chợt tỉnh cơn mơ biết bể dâu
Nước chảy qua cầu rong cỏ phủ
Lục bình trôi mãi biết về đâu

Nửa kiếp trông mong chờ bóng nhạn
Mùa xuân kéo đến tự bao giờ
Đèn dầu bấc lụi bình khô cạn
Thấy bóng trên tường bỗng nhân vơ

Ai oán tình mình đành đổ vỡ
Gối chăn lạnh lẽo chốn cô phòng
Lược gương tóc rối không buồn gỡ
Lá rụng ngoài hiên bối rối lòng

Chắp tay khấn nguyện cầu vinh phúc
Bấm đốt tính ngày bấm đốt tay
Trước gió ngọn đèn đêm vụt tắt
Mùi hương xa ngái phấn hương bay

Người đi biền biệt không về lại
Thao thức đêm dài mộng viễn miên
Tỉnh giấc giữa khuya hồn lạnh tái
Phận đời cô lẻ lỡ tơ duyên

Không ai có lỗi khi tình phụ
Bóng nhạn xa vời mỗi độ xuân
Viên sỏi ngõ vào nay bụi phủ
Dù mưa tắm gội đã bao lần

 Đồng Văn





Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả