Lã Mộng Thường
[Tiểu Sử | Thi Hữu | Nhắn Tin]



NỖI ĐAU


Tôi gục đầu cho niềm đau lắng xuống, đè nén nỗi thống khổ nơi thân phận con người choán ngập xác thân. Niềm đau mênh mang bị dồn nén không kẽ hở trào thoát đã kéo cơ thể tôi gục xuống nơi tư thế chèn ép, gồng sức chịu đựng. Đôi bàn tay với mười ngón búp măng, thon dài, chất chứa đầy mơ mộng được xếp chồng lên nhau trên mặt bàn làm gối cho vừng trán đam mê của tôi tựa xuống. Những giọt nước mắt thầm lặng đã bao ngày tiếp tục ứa ra thấm ướt đôi bàn tay. Mặc kệ, tôi đã quá quen với sự thể này... Tôi mơ nước mắt có thể rửa sạch hoặc ít nhất pha loãng nỗi thống khổ nơi tôi. Mỗi lần nước mắt rơi, lòng tôi vơi được một chút nhưng niềm đau chẳng khác gì nguồn năng lực vô tận tiếp tục bùng lên xâm chiếm tâm tư, đè nặng thân người. Có ăn năn thì đã quá trễ, tôi tự nhủ, âu cũng là phận số! Tôi muốn dùng bất cứ ý nghĩ hay quan niệm, lời nói nào hy vọng may ra làm phai lạt sự dằn vặt nơi tôi. Tôi là con đàn bà khốn nạn, đốn mạt... Tôi đã giết chết chồng tôi, các con tôi. Không, không đúng, tôi còn tệ hơn thế nữa; thà giết chồng, giết con thì tội của tôi phải mang vẫn còn nhẹ. Tôi đã chà đạp tình yêu chồng vợ, chà đạp lòng yêu thương của các con. Tôi biến chồng con tôi thành những người bạc phước cả cuộc đời mang nặng vết thương lòng. Tôi cũng biết chồng tôi sẵn sàng chấp nhận tôi trở về nhưng tôi không cho phép tôi trở lại. Tôi là con đàn bà khốn nạn, tôi không xứng đáng được hưởng bất cứ lòng thương xót nào. Tôi càng không đáng được nhận cho dù chỉ lòng thương hại của chồng tôi. Tôi bán tình yêu thương chồng vợ cho quỉ. Phải! Tôi là con quỉ mang lốt người! Con quỉ ghê tởm có hình hài mĩ miều, hấp dẫn, nhưng lòng chứa đầy tham vọng. Mỗi lần nhìn thấy con, lòng tôi tựa muối xát, quặn thắt như có áp lực kinh khủng vô hình nào đó chèn ép từng đường gân, thớ thịt... Tôi đã phải kiếm đủ mọi phương cách tránh né con tôi... Tôi thương các con tôi, thương đứt ruột nhưng tôi phải chạy trốn đối diện lòng thương này! Tôi phải dày đạp chính mình may ra vơi bớt được phần nào niềm đau dấu kín. Tôi phải trừng phạt chính mình mới có đủ can đảm sống qua những tháng ngày đầy thù hận sự ngu dốt của chính mình.

Anh ơi! Mình ơi! Mình tha lỗi cho em nhưng em nào có thể tha. Mình chờ đợi em về nhưng em không cho phép em về. Em muốn tự tử mà tự tử chỉ làm khổ anh thêm, sao anh có thể chịu đựng nổi. Anh ơi! Lỡ rồi... tại em hết! Tại em tất cả nên giờ đây em phải đày đọa chính em... mà càng đày đọa mình, em càng cảm nhận được tình anh cho em. Em thèm nghe những lời mềm ngọt nơi đầu môi các con với tiếng mẹ, mẹ. Ôi! Các con tôi! Niềm hạnh phúc nhất đời của mẹ mà mẹ phải trốn lánh... Mẹ của các con khốn nạn quá. Mẹ của các con đã không ấp ủ các con mà còn đày đọa các con với vết thương lòng muôn đời không thể tẩy rửa. Mẹ của các con đã ngu muội biết thành quỉ để chà đạp các con! Con ơi! Con ơi!

Hình ảnh bé Thuý hiện về, con gái tôi! Ngày ấy mới bốn tuổi, nhõng nhẽo bên mẹ. Con bé chậm biết nói nên hai tiếng mẹ, mẹ... nghe ngọt ngào... và tôi đã phải dứt tình ra đi do mãnh lực ước vọng cao sang... Tôi phải được mọi người để ý, tung hô. Tôi phải là thần tượng của muôn người... tôi phải đạt được niềm hạnh phúc tuyệt vời thay vì trở thành chiếc máy biết cử động bị lãng quên nơi ngõ tối cuộc đời bên trong bốn bức tường. Tôi đáng được nâng niu, chiều chuộng, muốn chi được nấy.... lời nói phát ra phải trở thành mệnh lệnh và những kẻ hầu hạ luôn xum xoe túc trực chờ đợi sai bảo chẳng khác gì con chó ngồi chờ chực miếng ăn nơi bàn rơi xuống, hoặc vội vã xông tới khi miếng xương đã được gặm sạch quăng ra... Tôi phải là cái gì... Tôi không muốn cuộc đời mình bị chìm trong quên lãng... Với bất cứ giá nào, tôi phải hoàn thành ước vọng của mình... Và chưa kịp chạm đến ngõ đài danh vọng, tôi đã phải chạy trốn, trốn chồng, trốn con. Tôi muốn trốn chính tôi nhưng không được. Tôi phải trừng phạt con đàn bà với mơ ước đạt tham vọng khốn nạn này...

Bé Thuý nay đã 9 tuổi... Con bé giống tôi in hệt... duyên dáng, thướt tha... Tôi thèm chảy nước miếng khi đứng xa xa nhìn thấy con. Tôi muốn chạy đến ôm lấy con tôi hôn hít cho thỏa lòng nhưng không dám, mà phải lẫn tránh. Tôi không muốn con tôi phải đối diện với cảnh tàn phá tâm tư như tôi đang phải mang. Tôi không dám khuấy động, làm nhơ bẩn niềm mơ tuổi hồng của con tôi. Tôi không muốn dù chỉ một thoáng con tôi phải đau lòng vì thương mến mẹ. Tôi là con quỉ nhưng đẻ được những vị thánh... Tôi không cho phép tôi biến thánh thành quỉ. Tôi da diết nhớ con tôi... những đứa con yêu quí của mẹ... Thúy ơi! Toàn ơi!

Bình! Có tiếng động mạnh đập vào cửa kiếng... Con chó nhỏ một mình buồn nên kiếm cách đùa dỡn do đó nhiều lần bị con mèo tam thể nổi quạu đưa tay vả... khiến chú ta nhảy cẫng quăng mình tránh né nhiều khi đụng chạm lung tung... Nhưng chứng nào vẫn tật nấy... con chó ham vui... con mèo hay quạu không thích đùa dai, vừa nhảy cẫng quăng mình đập cả vào cửa kính thế mà nó lại đã vội quên, mặt mày hí hửng, xum xoe vờn quanh, chiếc đuôi ngoe nguẩy, mồm ngoác ra gừ gừ như đòi ngoạm, cố tình khuyến khích con mèo nhập cuộc. Cặp bạn bè này coi bộ không xứng đôi vừa lứa. Đúng, chúng không xứng đôi vừa lứa như thân phận của tôi, một kẻ bỏ chồng, phải trốn lánh con chỉ vì tham vọng ngu xuẩn, chỉ vì thiếu ý thức nên đã phải ngụp lặn trong nỗi đau ngàn đời day dứt. Oâi! Cái tham vọng, cái mộng hồng ngây thơ đã giết chết lòng người, biến con người thành nỗi ăn năn muôn đời khó phai, hằng luôn gậm nhấm, dằn vặt tâm tư.

Được sinh ra nơi một gia đình đủ ăn đủ mặc, những ngày cắp sách đến trường đã là thời vàng son của lứa tuổi con gái bởi nhan sắc tôi cũng khá mặn mà. Ngày này qua tháng khác, những sự đùa nghịch, bàn tán của chúng bạn, đặc biệt các bạn khác phái khiến tôi nhận biết mình đẹp, và từ đó niềm kiêu hãnh dâng cao đã tạo cho tôi sự nhận thức sai lầm rằng mình được sinh ra đáng cho người ta ca tụng, để ý, mơ ước, và mình cũng đáng được hưởng những gì mình muốn. Hơn nữa, trời cũng phú cho tôi bản chất thông minh cộng thêm sự cần mẫn, học hành chăm chỉ đã khiến cho những ai quen biết cho rằng tôi được cả nết lẫn người. Tôi cũng tự nhận ra mình đáng được khen, sáng giá. Thì nào có gì lạ đâu, nơi xó rừng của giới bình dân, tôi chẳng khác gì cánh chim sẻ giữa đàn cú. Cộng vào truyền thống, lề thói và đặc tính dân quê, bố mẹ tôi hiền lành, chất phác, chăm chỉ làm lụng nuôi một bầy con sáu đứa và tôi là đầu đàn. Sự cần mẫn được tạo thành bởi thói quen chăm sóc các em nhỏ để ba mẹ đi làm, lâu ngày, chầy tháng thấm nhập và tạo nên cá tính của tôi. Đàng khác bởi là đầu tàu, mọi công việc bếp núc, giặt giũ, coi sóc các em đã khiến tôi không có thời giờ đàn đúm nô đùa với bè bạn do đó lối sống của tôi có phần tách biệt với những người cùng trang lứa. Và chính vì vậy, tôi lại càng được để ý bởi tâm lý bình thường, người ta chỉ muốn kiếm tìm những gì chưa tường tận.

Đồng thời do cuộc sống dân quê thiếu thốn nhưng tự lập, bất cứ những gì mình muốn có hoặc muốn hoàn thành đều phải tự cố gắng xoay xở, cuộc sống gia đình không được gọi là sung túc, dẫu còn nhỏ, tôi đã phải tính toán, châm chế, phân chia những công việc vặt cho các em tạo nên cảnh thuận hòa, đầm ấm trong gia đình. Tôi không than trách phận số mà ngưỡng mộ tính chất tốt lành của hoàn cảnh khó khăn vì nó tạo cho con người biết tự lập, thúc đẩy óc sáng kiến hầu biết tận dụng và phát triển khả năng tiềm ẩn sẵn có như một hồng ân kiếp người. Tuy nhiên, xét theo lối nhìn từng trải hay ít nhất đã vô tình vấp phạm do tham vọng vô ý thức như tôi, sự thông minh, sáng kiến, tính chất tháo vát được phát triển từ hoàn cảnh khó khăn đã chẳng khác gì con giao hai lưỡi, thay vì biết xử dụng để có cuộc đời tươi sáng hơn, nếu chỉ vì tham vọng và ngu ngơ tưởng rằng hành trang non nớt được phát hiện thời thơ ấu đã thừa đủ cho một người làm mây làm gió nơi cuộc đời thì quả thật sẽ lãnh những bài học mắc mỏ, có khi trả giá một đời như nơi trường hợp tôi đang phải gánh chịu, kêu trời, trời không thấu, đổ cho người, người đó chính là tôi. Và tôi chỉ còn một cách đó là phải trừng phạt chính mình. Bài học nào không phải trả giá, và mơ ước nào chẳng ẩn dấu điềm thất bại. Khi mơ ước đã chuyển thành thất bại con người mới biết mình lầm, và khi đã biết mình lầm thì giá phải trả tất nhiên đã trả theo phương diện vật chất; tuy nhiên, nơi phương diện tâm tư, giá phải trả không đường tránh thoát cho dù cố che đậy, giấu diếm vì mình đã tự biết. Ngoại trừ những tâm hồn vô liêm sỉ, dù cố che đậy, dấu diếm cách mấy thì tâm tư con người không thể nào tránh thoát sự dằn vặt do lỗi lầm mình đã tạo nên. Bởi đó, tôi đành chấp nhận thà trừng phạt chính mình còn hơn để lòng dạ luôn mang mặc cảm tự khinh khi.

Chồng tôi quả thực là một người đàn ông gương mẫu, yêu thương vợ con, tận tình chăm sóc gia đình, biết chịu đựng, chấp nhận mọi hoàn cảnh và cần mẫn làm việc. Đôi vợ chồng son những ngày mới định cư nơi đất Mỹ, tôi và anh cùng cố gắng lấy xong cấp bằng đại học. Tôi chỉ làm thêm những ngày cuối tuần, chạy bàn nơi quán rượu cộng thêm tiền “Work Study” trong khi anh vừa học vừa đi làm một ngày tám tiếng. Dẫu sau khi ra trường có công việc làm khá, anh vẫn cố lấy thêm cấp bằng MBA. Nhưng, lại cũng một chữ nhưng khốn nạn, có lẽ tại tôi khá thông minh đồng thời được chồng thương yêu, nhẫn nhịn nên tham vọng nẩy sinh. Chính cái tham vọng được thăng hoa đã khiến tôi mù lòa không nhận ra hạnh phúc trong tầm tay. Lẽ đương nhiên, mơ ước nào không được thăng hoa thành cảm giác hạnh phúc tuyệt vời bởi nó vẫn còn là mơ ước trong khi hạnh phúc nào không là những giây phút ngắn ngủi. Chính vì hạnh phúc đã không được nhận thức đúng đắn, tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ hạnh phúc gia đình chạy theo niềm mơ tưởng nắm bắt hạnh phúc huy hoàng của danh vọng, giàu sang... được ngưỡng mộ qua hình ảnh những người mình nhận định một cách sai lầm.

Tôi đã tưởng rằng một người nổi tiếng do tài năng của họ, và người được gọi là anh hùng chính là biết xử dụng thời cơ để phát triển tài năng của mình để rồi tôi quyết định đạt thời cơ bằng chính niềm tự tin phỏng đoán. Có chút nhan sắc, hơn thế nữa, tôi cảm thấy mình có sức hấp dẫn, lại thêm có chút khả năng hát xướng, đồng thời quen thói tháo vát... chắc chắn tôi sẽ bước lên đài danh vọng chớp nhoáng. Và tôi đã bước, nhưng bước hụt bởi chuyện đời không giống như lòng mơ tưởng.

Dàn karaoke được chồng tôi mang vô nhà, nối dây gắn điện ngay khi loại máy có nút chỉnh cung nhạc cho vừa giọng người hát. Hôm ấy anh đi làm về hơi trễ lại phải lụi hụi sắp xếp lại phòng khách cho hai chiếc loa của dàn máy có chỗ đứng. Giờ giấc chồng tôi đi làm thì nhất định nhưng khi về hơi bất thường đã hơn hai năm nay bởi từ khi được lên chức phó giám đốc, lương tính theo năm và thời gian làm không nhất định, miễn sao bảo quản cũng như phân phối nhân viên làm việc đem lại lợi tức tốt nhất cho hãng xưởng. Cũng đã hơn hai năm từ ngày phong trào karaoke lan vào những gia đình Việt, chúng tôi thường được mời đến nhà những người quen biết hát hò, ăn uống. Có giọng hát và thích hát nhưng bị mấy lần những bài hát mang cung nốt cho phái nam làm tôi hát bể do đó đôi khi cứ hậm hực với hãng làm đĩa bởi mấy bài đó tôi thích và đã quen hát ngay từ thời con gái. Đôi khi phân bua với chồng trên đường lái xe về cho đỡ ngượng vì hát bể, chồng tôi chỉ im lặng nghe và cuối cùng thêm câu nói,
-Bài đó nhạc được soạn cho giọng nam nên cung nhạc hơi cao đối với em.

Có lần anh chỉ cho tôi cách xử dụng program học nhịp nhạc nơi máy điện toán. Dẫu thích hát, có giọng hát nhưng tôi chỉ hát theo, hát sao cho giống giọng trong băng hay CD. Thêm vào đó, những loại nhạc thời trang cũng không khó học theo là mấy lại do có dòng chữ đổi mầu nên tôi hát cũng không đến nỗi tệ. Bởi vậy, khi nghe anh giải thích cách học nhịp nhạc nơi máy điện toán, tôi thờ ơ, ỷ mình đã biết hát khá nhiều những bài hát nơi những đĩa hát ở nhà những người quen biết. Anh nhẹ nhàng giải thích về sự chậm trễ khi hát phải nhìn dòng chữ đổi màu và chính vì không biết nhịp nhạc khiến lòng mình thiếu tin tưởng, mang tâm trạng hồi hộp chờ đợi không chuẩn bị lấy hơi đúng lúc ảnh hưởng đến giọng hát. Nào những bản nhạc được chấm theo nhịp lẻ nhưng vì có những ca sĩ không biết nhịp, chỉ hát với thói quen theo nhạc tour dễ bị tiếng “bass”” trùng hợp lời hát ảnh hưởng khiến giọng ca không nổi lên được... Tôi không ngờ chồng tôi biết rành rẽ về âm nhạc như thế mà chẳng bao giờ tôi thấy anh xử dụng bất cứ nhạc cụ nào. Tới nhà những người quen, anh cũng không bao giờ hát karaoke. Rồi chuyện cũng qua sau hơn ba tháng dụ dỗ tôi chịu khó thực hành đập nhịp nhạc...

Điều ngạc nhiên hơn nữa đó là khi tôi đã rành về nhịp nhạc, anh lại ôm về mấy cuốn băng dạy khiêu vũ và cả tháng trời sau đó mỗi tối hơn một tiếng đồng hồ anh kèm cho tôi từng bước chân sao cho phù hợp với điệu nhạc. Tôi không hiểu sao anh biết nhiều đến thế, cả mớ lý thuyết cộng thêm thực hành trong khi tôi còn đang phải để ý về chân bước cho khỏi trật nhịp thì sao nhớ được nào bước trên gót chân, nào đừng uốn người, rồi disco, tango, bebop, valse... Và lại cả chục cuốn video chứa đầy những hình ảnh dạ vũ, thế rồi cứ sau khi ăn tối, anh mở lên và hỏi tôi nhận định về kiểu cách của những cặp dạ vũ nơi màn ảnh TV.

Hôm khác, anh mua về mấy cuốn sách in sẵn nhạc và lời ca cùng với mấy đĩa CD. Và cũng sau bữa tối, anh mở CD để tôi nghe và nhận định đồng thời thực tập hát cho đúng nhịp nhạc đã được in sẵn. Qua từng bản nhạc, anh phân tích sự liên hệ tổng hợp của nhịp điệu với bước chân dạ vũ và những nốt nhạc... để rồi đưa đến kết luận, khi hát, bài hát là phải chính mình, mình phải hòa vào tâm tình của bài hát, biến lời của bài hát thành tâm sự của mình thì mới diễn xuất được nghệ thuật ca hát đến mức cao nhất và mới có thể gieo vào lòng thính giả cảm nhận của thi sĩ và nhạc sĩ được ghi lại nơi bản nhạc. Từ đó, niềm tự tin bùng lên trong lòng tôi, và cảm nghĩ mình có thể thực hiện bất cứ điều gì nếu mình thực sự muốn càng ngày càng lớn mạnh.

Chẳng bao lâu sau, tôi trở thành đích điểm cho bạn bè trầm trồ khen ngợi. Vâng, tôi có sắc, đầy nét hấp dẫn, lại có tài nên được bạn bè quen biết hâm mộ là lẽ tất nhiên; tôi nghĩ thế. Tôi cũng phải nói thêm một điều mà chính tôi không ngờ về chồng mình đó là anh cũng biết rất rành rẽ về nghệ thuật trang điểm của phái nữ. Nào là người ốm, mập, ra sao thì nên ăn mặc thế nào; lông mày phái nữ phải cong chứ không nên thẳng như lưỡi kiếm hoặc giống con sâu bò nơi trán. Tô chì, kẻ mắt, đánh kem, dùng phấn, cách thức dưỡng da, tai hại của sự dùng kem, phấn quá độ, nét môi, màu má tương hợp ra sao. Tôi có thân hình khá cân đối thế mà anh vẫn bày cho cách hít thở, luyện tập và nên để ý đến dáng điệu thế nào cho thanh lịch. Anh chẳng khác gì ông bầu biến cô bé dân quê thành bà hoàng nơi thành phố chúng tôi đang ở giữa đám bạn bè. Thế nhưng, tư cách, thái độ của anh lại rất kín đáo; ít khi anh nói lớn dẫu ở nhà hay lúc gặp bạn bè, người quen biết nơi những tối hát karaoke, đến nỗi có những người nghĩ rằng anh hiền lành, biết an phận thủ thường, lại may mắn có được người vợ tài sắc. Đôi khi tôi cố ý nói cho bạn bè biết chính anh đã giúp tôi nhưng họ chỉ cho rằng tôi nói lấy hãnh diện cho chồng.

Đầy lòng tự tin, được những người chung quanh hâm mộ, tôi cảm thấy mình là con người hoàn hảo. Chồng tôi rất cưng chiều nên nhiều lần tỏ ý định muốn đi làm giúp góp thêm cho gia đình nhưng anh ấy nói không cần thiết bằng việc ở nhà chăm sóc con cái.
-Em không muốn là thứ ăn bám vô tích sự...
-Em thử nghĩ coi, chồng tôi nhẹ nhàng; anh ấy bao giờ không thế, tiền lương của anh sáu mấy ngàn một năm, em đi làm lương cỡ ba chục ngàn cộng vô thành chín mấy ngàn thì tiền thuế tăng lên, lại phải trả thêm tiền coi con còn tốn hơn ở nhà... Mà em thích đi làm chi cho cực xác! Em đi làm con cái bơ vơ, đâu có ai dạy con hơn người mẹ. Thêm vào đó, những đứa trẻ được cha mẹ chăm sóc lúc còn nhỏ về sau có tâm lý quân bình và sự phát triển trí tuệ mới có thể đến mức tối đa. Anh không cần gì hơn, chỉ chờ sao có được một đứa con gái sau này giống như mẹ nó là thỏa mãn cuộc đời... Ước mơ của anh chỉ có thế.

Và hai năm sau tôi sinh bé Thúy. Con bé mũm mĩm, dễ thương... Tôi giống như bà hoàng, muốn gì được nấy; mà tôi đâu cần chi. Không công nợ, tiền bạc sẵn trong nhà băng tên của hai vợ chồng, tôi tự do may sắm, trang trí nhà cửa... chỉ có điều biết hát, thích hát nhưng nhà vẫn chưa có dàn máy karaoke. Nói với chồng, anh ấy bảo nên đợi ít lâu vì mua lúc đó hơi sớm có nhiều thứ bất tiện, nhanh nhất phải là sáu tháng. Tôi chẳng cần hỏi thêm vì hiểu anh biết lắm thứ nhưng không nói, không giải thích nếu không được hỏi. Con người của anh là thế, nghiêm trang nhưng vui tươi, hoạt bát lại kín đáo đồng thời rất ít nói nơi công cộng, ngược lại gặp đúng người, hình như chỉ một hoặc hai người bạn tương đồng kiến thức, anh nói thao thao bất tuyệt khi được hỏi ý kiến về những vấn đề liên quan đến câu chuyện đang bàn luận. Đôi người bạn mà anh nói chuyện với họ nhiều thì lắm lúc lại ăn nói ngang như cua nhưng rất thanh lịch, biết điều. Họ có nhiều tư tưởng ngang ngược mới thoạt phát biểu đã như muốn làm đảo lộn tâm trí người nghe. Thế nhưng chồng tôi lại chuyện trò với họ rất tương đắc... chỉ có thánh mới hiểu được mấy người coi bộ đối nghịch phong cách như thế lại có thể là bạn bè thân thiết với nhau. Một điều hơi lạ đó là thái độ mấy người bạn thân của chồng tôi luôn luôn nhã nhặn, tôn trọng tôi. Chỉ đôi khi họ nói đôi lời khen tặng tôi một cách kín đáo đến độ ngay cả những người đang ngồi chung quanh bàn ăn khó mà hiểu. Tuy thế, đối với những người khác thì trái ngược hẳn, họ nói những lời tế nhị nhưng ý tứ rõ ràng khiến người nghe có cảm ứng thích chí. Dẫu là vợ, tôi chỉ biết chồng tôi cả là một kho tàng bí mật, khó hiểu và càng không cách chi đào bới. Do đó khi anh nói đợi ít lâu hãy mua dàn karaoke, tôi yên lặng đợi chờ chẳng cần hỏi lý do vì dự đoán phải có lý gì anh ấy mới nói đợi. Và dàn karaoke đã làm tôi thêm hứng khởi, thêm tự tin, nhưng cũng là khởi điểm cho nỗi đau dằn vặt suốt đời, nỗi đau do sự ngu dốt ngây ngô của chính mình, nỗi đau của con ếch dưới đáy giếng coi trời bằng vung đến khi nhận biết được thì đã đang nằm trong nồi xào nấu.

Dàn karaoke quả là đặc biệt hơn dàn máy của những người khác vì nó cũng có nút bấm nơi microphone để tăng hay giảm cung nhạc. Thế nên, bất cứ bài hát nào tôi cũng có thể hát được nếu thích.
-Biết hát càng nhiều nhạc càng tốt vì những sự khác biệt nhịp cũng như cung giọng của các bài hát khác nhau giúp mình phát triển khả năng hát xướng. Em cũng cần để ý cách lấy hơi lúc hát sao cho hợp với độ ngân và nhịp nhạc để kịp thời phát âm lời kế tiếp. Tuy nhiên, đến những nhà bạn bè hát karaoke, em không cần phải biết nhiều bài hát mà chỉ cần chọn lấy cỡ bẩy hay mười bài hát mình thích, ít người hát, và nhớ mang theo đĩa của mình bởi cũng cùng một bản nhạc, hai hãng đĩa sẽ thu âm khác nhau. Hơn nữa, máy của họ không giống máy của mình. Những bản nhạc nào em định hát nơi nhà người ta cần hợp với cung giọng của em mà không phải tăng hay giảm cung nhạc.
-Sao anh lại nói chỉ cần bẩy bài...
-Em thử nhớ lại những lần hát karaoke em hát chừng bao nhiêu bản!
-Ừ hứ, cỡ năm hay sáu bản là tối đa... nhưng tại ngày đó em chưa biết nhiều.
-Cho dù biết nhiều cũng không nên hát nhiều bởi còn có nhiều người muốn hát. Chẳng hạn buổi tối karaoke nào mà không có ít nhất bốn hay năm cặp vợ chồng tham dự. Trước tiên, gia đình nhà chủ hai người, mỗi người hát năm bản vị chi hơn kém 50 phút. Ba cặp khác 150 phút và mình nữa rồi cộng thêm giờ ăn uống hơn tiếng đồng hồ. Nếu bắt đầu từ 7 giờ tối mà thường thì 12 giờ đêm cần được chấm dứt thì thời giờ đâu để mỗi người hát đủ năm bản. Em để ý những người ngồi nghe chờ hát; họ cũng muốn hát, mà ai đó cứ ôm cái microphone hát hết bài này đến bài khác, những bài mà mọi người đã biết thì còn gì cho người khác hát; mà ai lại không thích hát; đó là tâm lý bình thường. Bởi đó, em chọn tối đa chừng 10 bài ít người biết hát và tập thế nào cho đúng cung giọng cũng như nhịp nhàng. Em đã biết nhịp nhạc nên đừng hát theo ca sĩ nhưng cần học cho thuộc lòng không những lời hát mà còn cả những cung nốt để khi hát không cần cầm bản hát vẫn có thể biết rõ mình phải ngân hay ngưng như đang nhìn thấy bản nhạc trước mặt. Hát nhạc sống cũng cần biết nguyên tắc này dẫu những nhạc công họ du di khi người hát lỡ nhịp, nhưng dàn máy karaoke không chờ, không thêm, không bớt nhịp nên nếu không thực sự biết bài hát mình ngưng nghỉ thế nào tất nhiên sẽ bể. Bởi vậy, nếu em thực sự thích hát, em cần hát buông, tập nhớ thế nào để chỉ cần nghe nhạc là có thể vô ra bất cứ lúc nào tránh những ngỡ ngàng khi hát cho khỏi bị lỡ nhịp.
-Em nghĩ không sao đâu, em biết cả trăm bài hát mà...
-Em nói cũng có lý nhưng giả sử nơi chồng đĩa nhà người ta không có những bản nhạc lúc ấy em muốn hát và những bản nhạc có sẵn lại được phối âm và nhịp điệu khác hẳn em vẫn thường hát thì sao có thể hát trong khi không có bản nhạc cầm nơi tay. Ấy là anh nói nơi trường hợp em biết và quen nhịp nhạc...

Tôi chọn được hơn 20 bài hát như anh nói và cố gắng luyện tập cũng như để ý nhịp của từng bản nhạc. Chồng tôi nói đúng. Quả là khó nhớ, khiến anh phải bày cho tôi cách nhớ theo nhịp chân khiêu vũ. Đến lúc này tôi mới hiểu lý do tại sao anh dạy tôi khiêu vũ... Anh chỉ cho tôi khi hát để ý đến tiếng của dàn trống và bass. Thường những bản nhạc tour hát theo nhịp mạnh của tiếng bass nhưng gặp những bản nhạc chấm lẻ nhịp, lại cần để ý đến tiếng khua của dàn trống. Vì biết nhịp, tôi chọn những bản nhạc hơi khó hát do nhiều nhịp lẻ. Và thế là từ ngày có dàn karaoke, tôi càng cảm thấy mình có giá trị hơn bao giờ. Tôi cũng ma mãnh đủ để chuẩn bị trước khi đi tham dự những buổi tối hát nhạc karaoke. Dẫu biết nhiều, tôi chọn 5 bài và dợt cho nhuyễn, đến độ có thể chen vô hát bất cứ lúc nào khi máy đang phát nhạc. Càng ngày, tôi càng được khen ngợi vì những bài tôi chọn ít người biết hát hoặc có biết cũng chỉ hát theo chứ không thể tự hát. Kể ra tôi diễn xuất rất khá, đôi lần gặp người đồng tâm sự với bản nhạc, đã có người xụt xùi... trong khi niềm hãnh diện vươn lên nơi tôi.
-Sao bồ không làm ca sĩ, ca sĩ hát cũng chỉ đến thế là cùng mà thường thì tệ hơn...
-Mình có biết chi đâu, chỉ nghe CD rồi dợt theo sao có thể làm được ca sĩ... Tuy nói thế nhưng mộng làm ca sĩ nơi tôi chợt bùng lên... Thế sao đã bao lâu nay tôi chưa hề nghĩ tới...
Trên đường về, tôi hỏi ý chồng, anh chỉ im lặng lái xe, không trả lời... đến khi tôi nhắc lại câu hỏi, anh thở dài... vẫn im lặng... khiến tôi cảm thấy hơi bực bội...
-Em đâu có làm gì sai trái mà hỏi anh không trả lời... Tôi cố lấy giọng nhẹ nhàng hỏi vì xưa nay anh ấy chưa bao giờ làm gì phật lòng tôi nên thái độ im lặng khiến tôi có cảm nghĩ bị khinh khi...
-Nếu em muốn hát một CD thì không có gì đáng phải đặt thành vấn đề bởi em có giọng hát, biết nhạc, và em diễn xuất âm thanh của em rất khá. Nhưng làm ca sĩ, điều trước tiên em sẽ bị hư da mặt, và rồi ai chăm sóc con cái. Hơn nữa, kinh nghiệm cuộc đời cho thấy, hễ muốn có tiếng thì không có miếng. Nào phải cứ có tài là được nổi tiếng hoặc giữ chức vụ cao. Thực ra, người nào được sinh ra để nổi tiếng thì người ấy sẽ nổi tiếng. Em thử tìm hiểu coi, có nhạc sĩ nào sống bằng nghề viết nhạc của mình đâu hay chỉ tốn thêm tiền bạc và giờ giấc cho ý thích của mình. Có ca sĩ nào sống bằng nghề đi hát đâu vì ca sĩ nào cũng phải đi làm. Những nghệ sĩ phải trả giá mắc mỏ cho ý thích của họ. Vì chấp nhận và làm theo ý thích nên họ trở thành công cụ cho những con buôn. Em có thấy nhà văn nào sống bằng nghề viết văn không; thi sĩ còn tệ hơn; làm thơ, tốn công “layout” thành sách, nếu không biết thì phải nhờ người khác, cho dù quen thân cũng phải “Ông mất cái giò, bà thò chai rượu” vì cuộc đời này đâu có thứ gì “free.” Nhà văn viết được cuốn sách, cuốn truyện lại phải tốn tiền in, rồi ra mắt ra mũi, lại còn phải liên lạc bán sách; mà thời buổi này đâu ai có giờ đọc sách. Nhà văn đã vậy, thi sĩ còn phiền hơn...
-Nhưng em đâu có viết văn, đâu có làm thơ... hát thì đâu cần vốn liếng gì! Anh không thấy hay sao, mỗi lần cộng đồng thuê ca sĩ về hát phải trả cho mỗi ca sĩ hai ngàn đồng, thêm tiền khách sạn, ăn uống, và vé phi cơ... mà chỉ có tối đa 12 bài hát...
-Vậy em không thấy ca sĩ ra mắt CD bao giờ sao? Ấy là người đã thành danh ca sĩ rồi... Em có biết họ ra mắt CD để làm gì không?
-Thì họ bán kiếm lời!
-Em quên câu, “Có tiếng thì không có miếng.” Một CD bán trên thị trường bẩy đồng thì chỉ có thể bỏ cho tiệm bốn đồng mà thôi. Sách hay truyện hoặc thơ cũng vậy. Một cuốn sách ghi giá hai mươi đồng thì giá bỏ cho tiệm sách tối đa là mười hai đồng. Em thử tính nhẩm xem ra mắt CD lời lỗ ra sao. Hãy tạm gọi khách đến tối đa được hai trăm người, ấy là chưa tính đến chuyện phải có những liên hệ trải qua bao ngày tháng để quen biết người ta mới tham dự. Tiền nhà hàng, tiền ban nhạc, tiền các ca sĩ về hát, tiền thực phẩm, rồi quà cáp biếu xén cho những người giúp mình thực hiện buổi ra mắt... và bán giỏi lắm được 200 chiếc CD bằng giá bán nơi thị trường, vị chi 1400 đồng. Thử hỏi 1400 đồng đã đủ tiền mua quà biếu những người thuộc ban tổ chức và tiếp tân chưa, vậy thì những chi phí khác tiền ở đâu ra sao có thể nói được ra mắt CD để kiếm lời! Nơi trường hợp không ra mắt, không được báo chí quảng cáo thì không ai biết tới, CD bỏ ra tiệm cũng không ai mua. Thử tính làm CD có lời không thì em biết ngay. Một ca sĩ đã dày dạn kinh nghiệm, muốn hát một bài hát nơi phòng thâu âm cũng cần ít nhất hai tiếng đồng hồ; mỗi tiếng giá rẻ nhất là 40 đồng vị chi 80 đồng tiền phòng thâu âm cho mỗi bản nhạc. Một CD gồm có mười bản nhạc, tiền phòng thu âm tất nhiên 800 đồng. Soạn hòa âm cho một bản nhạc giá rẻ cũng 250 đồng ấy là chưa tính đến chuyện đưa bản hòa âm cho chuyên viên chuyển thành âm thanh và ráp nối vào giọng hát. Thế rồi bài hát nào? Oû đâu em có để hát nếu em không biết soạn bản nhạc. Cứ giả sử em có sẵn 10 bản nhạc để hát thành một CD, 800 đồng tiền phòng thâu, 2500 tiền soạn nhạc vị chi 3300. Tiền copy mỗi CD là một đồng và như thế nếu làm 1000 chiếc CD sẽ tốn tối thiểu 4300 đồng. Nếu đem bỏ buôn được bốn đồng một CD tất nhiên lỗ 300 chưa tính tiền người viết nhạc và chuyên viên ráp nối lời hát hòa âm thanh. Bởi đó, nếu em muốn hát một đôi chiếc CD để đời cho vui thì anh đề nghị gửi về Việt Nam, chỉ có một trăm đồng một bản nhạc bao láng hết và cộng thêm tiền copy bên này một ngàn nữa là khoẻ re... không mất thời giờ, không phiền hà đến ai...
-Nhưng vậy đâu phải giọng hát của mình... mà cái đó chỉ dành cho những nhạc sĩ soạn bài hát nhưng không thể hát...
-Vậy em thích làm ca sĩ để làm gì? Ca sĩ có nghĩa là người hát chuyên nghiệp; người sống vì nghề ca hát trong khi những người được gọi là ca sĩ như em biết đâu sống vì nghề ca hát. Họ phải đi làm tại hãng xưởng mới có tiền để thanh toán điện, nước, nhà cửa. Họ cũng chỉ như em... được gọi là ca sĩ vì có khiếu hát mà thôi. Có lẽ em chưa gặp những ca sĩ có tên tuổi nhưng không biết nhịp nhạc là gì. Họ được sinh ra để nổi tiếng, được mọi người biết tới, và dù không hát hỏng, họ vẫn được mọi người biết tới về phương diện nào đó. Thực ra, nếu ai đã không được sinh ra để nổi tiếng mà muốn được nổi tiếng, muốn được mọi người biết tới thì chắc chắn phải trả giá rất đắt, cả đời chỉ làm tôi mọi cho cái tiếng và như thế đã quên sống cho chính mình. Anh biết em có khiếu hát nên cố ý dùng mọi cách giúp em phát triển khả năng hát xướng mong em có niềm tự tin mà sống vươn lên, ít nhất thấy rằng cuộc đời mình mang một giá trị nào đó. Em là ca sĩ tại sao còn muốn trở thành ca sĩ... Nói như thế, đã bao lâu nay em vẫn chưa nhận biết em như thế nào, mục đích cuộc đời của em là gì, và thực sự con người mình ra sao. Hãy bình tĩnh... mình chỉ có thể trở nên những gì mình được sinh ra với nó... nghĩa là đã có nó sẵn nơi mình từ lúc mới sinh. Mình cần nhận biết mình thế nào, ra sao và phát triển khả năng sẵn có đến mức tối đa. Mình không cần phải là gì cả vì nếu còn muốn là gì, nếu còn muốn trở nên gì thì mình vẫn còn chưa nhận biết thực sự con người của mình. Đâu phải cứ nuôi con chó hay con mèo lâu năm rồi sau này chúng biến thành con dê hoặc con bò. Con bò ngay khi được sinh ra đã là con bò. Mình cũng vậy, mình đã được sinh ra với những khả năng sẵn có, vấn đề chỉ là mình có biết khả năng nào thuộc về mình hay không. Thí dụ, nếu em không được sinh ra với khả năng hát xướng thì cho đến muôn đời em cũng không thể nào học nhịp nhạc được dù em cố gắng. Người đã không thích hát, lại không có giọng hát, cố gắng học nhạc và vì không hát, không thực hành nhịp, chỉ vài bữa lại quên hết thì những cố gắng muốn hát cho giỏi, cho đúng nhịp cũng chẳng thể nào được. Đâu phải phi lý mà anh mua program cho em học nhịp. Em có nhớ khi mới mang về anh phải năn nỉ, dụ dỗ em như thế nào em mới chịu học nhịp nhạc không. Cũng đâu phải vô lý khi anh mua cả chồng băng video về dạ vũ để em nghe cho quen và quen với những bước chân theo nhịp nhạc... Có lẽ bây giờ em thấy những sự biết về nhịp nhạc, biết dạ vũ đúng tiêu chuẩn, cho đẹp... là chuyện thường. Để hôm nào anh đưa em đi dạ vũ cho em thử nhận định tư thái những cặp khiêu vũ xem thế nào. Đâu phải chỉ thích hát, có giọng hát hay là có thể được người ta hâm mộ, và được nổi tiếng. Ai được sinh ra để nổi tiếng thì sẽ nổi tiếng. Nhưng về phương diện hát xướng, giọng ca, lời hát, âm thanh, tư thái diễn xuất, tất cả đều hòa lẫn với nhau đánh động lòng người phát sinh cảm ứng. Sự mến mộ của khán thính giả phát sinh tự tâm hồn cảm ứng của họ chứ không phải do ca sĩ hoặc bài hát hay âm thanh của dàn nhạc. Em thử nghĩ coi, biết bao bản nhạc nổi tiếng, được nhiều người ưa chuộng mà sao em không thích hoặc không để ý. Cũng biết bao ca sĩ, nghệ sĩ xuất sắc chưa bao giờ anh thấy em có nhận định về họ... Không cần tìm hiểu nhiều, hãy tự đặt vấn đề và nghiệm nơi lòng mình sẽ biết thực hư ra sao... Có lẽ bây giờ em biết được tại sao em hỏi anh những hai lần mà anh không thể trả lời. Chẳng những thế, còn nhiều vấn đề liên hệ không thể nói lên lời vì có nói lên cũng không thể cảm nhận được mà phải chính người trong cuộc mới biết thực hư thế nào...
-Những chuyện gì mà anh nói không thể nói ra được... đã nghĩ được, biết được thì nói phải được chứ...
-Em có thương anh không, Mi Mi?
-Sao anh hỏi em như thế? Bộ anh nghi ngờ em sao!
-Nghi ngờ là vấn đề em vừa đặt ra chứ anh không hỏi em nghĩ về anh thế nào. Anh chỉ hỏi em có thương anh không mà thôi. Và câu trả lời chỉ đơn giản giữa có và không, chẳng hơn chẳng kém. Em trả lời đi, em có thương anh không.
-Không thương anh mà làm vợ anh à!
-Anh không hỏi tại sao em chấp nhận làm vợ anh, anh cũng không hỏi em là vợ anh hay không phải là vợ anh. Anh chỉ hỏi em có thương anh không mà thôi. Có hay không, đơn giản chỉ có thế.
-Thưa anh có. Sao anh hỏi ngớ ngẩn thế!
-Em có thể nói, hay diễn tả lòng thương, tình yêu của em đối với anh cho bất cứ ai để người đó thương anh như em thương anh được không?
-Anh lại nói vớ vẩn! Làm sao em có thể nói cho người ta thương anh giống như em thương anh được; mỗi người thương yêu một cách khác nhau...
-Có phải là em nhận biết tình yêu, lòng yêu thương của em đối với anh mà dù em có giải thích đến mấy thì anh cũng không thể nào cảm nhận thực sự lòng yêu thương của em như chính em cảm nhận phương chi là người khác. Đây chính là câu trả lời cho vấn đề em cho rằng đã nghĩ được, biết được thì nói phải được. Áp dụng nơi trường hợp ca sĩ được mời đi hát mà thường được gọi tắt là đi “show,” lúc trước em nhắc đến sự việc thuê ca sĩ về hát mắc mỏ. Thử hỏi 2000 đồng mua được mấy bộ đồ cho ca sĩ thay đổi trong một show hát; hát tối thứ bẩy thì muộn nhất là buổi chiều phải có mặt và sáng hôm sau chủ nhật lại lên phi cơ bay về. Thử hỏi một ca sĩ một năm được mấy lần người ta mời đi show? Và thử nhìn lại cuộc đời một ca sĩ, họ được thiên hạ chú ý bao nhiêu năm... Giới thương mại thổi phồng một ca sĩ nào đó trong một đôi năm và lại thổi phồng ca sĩ mới vì lý do kinh tế thì khi một ca sĩ không còn gì để được đánh bóng nữa, tất nhiên sẽ bị chìm vào quên lãng. Đồng thời muốn được người ta để ý, người đó lại phải ra CD để quảng bá tên tuổi của mình. Nhưng thời nay CD được coi là quá xưa rồi! Thời nay phải ra DVD, và em có biết muốn ra một DVD phải trả giá thế nào dẫu mình được người ta chú ý tới hay không. Anh không muốn nói tới tiền bạc mà chỉ muốn nói tới sự hư hao tâm tưởng và thân xác bởi muốn được người khác nhận biết. Em đã có bao giờ nghĩ tới màu phấn ăn ảnh hơn màu da và màu kem không? Em có biết tại sao khi ống kính chỉ thâu nét mặt mà làn da trên màn ảnh vẫn mịn màng, không thấy lỗ chân lông thì cần phải có những bùa phép nào không? Em là phái nữ nhưng đã bao giờ để ý những bộ y phục của các nghệ sĩ lắm lúc coi không ra gì nhưng giá mắc mỏ như thế nào chưa? Em có bao giờ để ý chẳng hạn nơi một bản nhạc, một ca sĩ hát và cả đoàn vũ công trình diễn phụ thì giá phải trả cho những vũ công đó thế nào, dàn nhạc trình diễn cho có vẻ sống động nhưng tiền chết sẽ ra sao không? Rồi phải mấy máy thâu hình, người thâu hình, người ráp nối âm thanh và hình ảnh...
-Em... em... Chồng tôi thấy tôi muốn nói nên ngưng... chờ đợi! Em nghĩ những phụ diễn do công ty hay hãng sản xuất DVD lo liệu chứ!
-Nếu nói như vậy thì em muốn được hát, em phải trả tiền cho họ chứ không phải họ thuê em hát... Nhưng nơi trường hợp một ca sĩ mới chưa ai biết đến thì sao? Ai để cho hát vào DVD của họ nếu họ không muốn đánh bóng, nếu họ thấy không thể là phương tiện cho họ làm ra tiền? Và như vậy, giá phải trả trước khi được lên ống kính như thế nào; những sự quen biết, liên lạc ra sao?

Xe đã về đến nhà, anh ngưng nói và từ tối hôm đó dáng điệu của anh có vẻ thâm trần, suy tư hơn. Tôi nhận thấy như thế nhưng nỗi khát khao muốn được người ta biết đến, ca tụng, càng ngày càng hối thúc. Tôi không thể nào chấp nhận chôn cuộc đời mình nơi bốn bức tường êm ả với phận sự một người mẹ, một người vợ... Sao cuộc đời buồn tẻ thế? Chẳng lẽ tôi được sinh ra, lớn lên, có chồng, có con rồi chết và rồi đi vào quên lãng như bao người đã qua đi, như bố mẹ tôi, như những người tôi quen biết. Họ đã sống, đã một đời tranh sống, lo toan từng miếng cơm manh áo, đối diện bao khó khăn cuộc đời và rồi thế là hết. Quả là cuộc đời vô vị! Tại họ không có khả năng hay không có phương tiện, cơ hội phát triển khả năng của họ? Tại phận số của họ không cho phép vì mãi bận lo toan cho cuộc sống nên không còn thì giờ thực hiện những ước mơ! Tôi có khả năng ca hát lại không phải lo lắng về mưu sinh tại sao tôi không phát triển khả năng của mình đến mức tối đa nếu có thể. Tôi có quá nhiều thời giờ để lo cho chuyện này... Tôi phải thử; người ta hát được, tôi cũng hát được mà có thể còn hát hay hơn, tại sao không thử! Và tôi đã thử!

Nghe loáng thoáng về hát hò trên net, tôi dò hỏi vô được PalTalk. Nhà sẵn có dàn karaoke, tôi chỉ cần mua dây nối vào computer là đã có thể tham gia với thiên hạ đưa giọng ca mình gia nhập những phòng hát hò... Nhưng qua PalTalk, giọng bị đổi nghe không được vì bị ảnh hưởng hệ thống điện toán. Tôi loay hoay hỏi đây đó và đã biết cách thâu giọng mình vào máy điện toán hòa với nhạc phát ra nơi đĩa karaoke. Lần đầu tiên, mừng khấp khởi, tôi nghĩ, làm CD với những bản nhạc có sẵn nơi những đĩa hát karaoke thì nào có khó gì... nên lòng mang vẻ coi thường bởi ra một CD nhạc như thế thì ai cũng có thể thực hiện được. Tuy nhiên, lý thuyết thì dễ nhưng sao cho giọng hát nổi lên giữa những âm thanh của nhạc thì lại không đơn giản chi. Về sau được chồng tôi giải thích bởi computer không được chế để dùng vào việc thâu như hệ thống máy thương mại tôi mới hiểu đại khái tại sao giọng của ca sĩ nơi các đĩa hát có thể rõ ràng, nổi bật giữa những dòng âm thanh của nhạc. Bởi thế, nếu muốn thâu giọng hát mình với những bản nhạc đã được ghi sẵn nơi những đĩa hát karaoke lại cần phải tới phòng thâu âm để thâu lời hát và cần đến chuyên viên ráp nối giọng ca vào nhạc cho hợp nhịp điệu.

Biết được như thế, hát những bản nhạc đã được hoà âm sẵn nơi các đĩa nhạc karaoke trở thành quá thường đối với tôi. Ca sĩ mà cứ phải xào đi xào lại những bản nhạc cũ rích nghe đến nhàm tai thì nào có chi đáng được để đời. Vì hát được nhiều bản nhạc, tôi suy nghĩ những sự khác biệt của những bản nhạc được phổ cùng nhịp điệu và nhận ra sự khác biệt chỉ là cung nhạc và sự phân chia nốt nhạc khác nhau tùy theo tâm tình diễn tả của lời. Thế nên, sẵn program học nhịp, tôi dùng để ký âm. Xét ra viết nhạc cũng chẳng khó khăn như tôi tưởng vì sách dạy viết nhạc nơi nào không có bán, chỉ cần đọc qua và để ý mấy luật cân phương, sự chuyển vận cung nhạc tránh bị lập lại khỏi bị nhàm chán là đã có thể thực tập. Hòa âm do không biết gì nên tôi chẳng cần để ý tới do đó tự nghĩ, hãy để cho nhạc sĩ lo việc của họ.

Cỡ sáu tháng sau tôi đã viết được 20 bản nhạc đem đăng lên một website có nhiều nhạc sĩ không chuyên nghiệp phổ thơ của các thi sĩ với chủ ý nếu có ai phổ lời của tôi thành nhạc, tôi có cơ hội so sánh xem cung nhạc mình đã viết cho lời thơ có hợp với cảm ứng của người khác không. Mới đăng lên net được vài ngày, hai bài thơ đã được phổ thành nhạc với cung điệu gần giống như nhạc của mình đã viết khiến lòng mừng khấp khởi... Hơn hai tuần sau, mười tám bản nhạc đã được phổ giúp lòng tôi tràn đầy niềm tự tin về dự định mình muốn thực hiện. Tôi lấy nhạc từ net xuống copy vào đĩa, tự nghĩ đã đến lúc tôi kiếm đường giây móc nối thực hiện mộng ước của mình.

“Đàn ông quan tắt thì chầy, đàn bà quan tắt một ngày nên quan,” nhan sắc của gái hai con vẫn còn ăn khách chán, tôi phải biết xử dụng chẳng những khả năng mà tất cả những gì có thể để đạt đến mục đích. Dẫu chưa bao giờ nộp đơn xin việc hoặc phải liên hệ giao dịch với những người xa lạ không quen biết, tôi tự tin với phong cách và nhân dáng của mình dễ gây được cảm tình của người đối diện. Hơn nữa, tôi tương đối ít nói và chỉ nói những gì cần thiết do đó tôi dễ được người khác để ý. Và tôi đã có được số phone cũng như địa chỉ của một vài công ty làm CD và DVD. Tôi định bụng sắp xếp sao cho đi một chuyến mà có thể liên lạc được với tất cả những hãng đĩa tôi đã có địa chỉ trong tay. Thế nên, vấn đề còn lại chỉ là kiếm lý do hoặc chờ cơ hội để thực hiện chuyến đi.

Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, tự đặt muôn giả thuyết hoặc tưởng tượng những gì có thể xảy đến khi gặp nhân viên hay chủ hãng sản xuất đĩa hát để chuẩn bị cho những phản ứng kịp thời sao cho ước mộng của mình thành đạt. Tôi cũng tưởng tượng đến những giây phút huy hoàng, những tràng pháo tay cổ võ, và trong trường hợp đó tôi phải ăn mặc thế nào cho hợp với vị thế của mình, dáng điệu tôi nên phải thế nào, nên cúi đầu thật sâu cảm tạ lòng mộ mến của khán thính giả như một số các minh tinh màn bạc lên lãnh nhận huy chương, hoặc tay phải kéo váy lúc nhún chân trong khi đưa tay trái khoa nửa vòng bán nguyệt và đầu hơi cúi, hay nên dùng cả hai tay kéo váy và nhún chân như một số nữ minh tinh lão thành đã làm nơi những chương trình phát huy chương trên đài truyền hình. Chồng tôi sẽ hãnh diện vì tôi, vì công lao anh đã bỏ ra để giúp tôi có ngày như thế. Tôi sẽ đương đường nói cho mọi người biết tất cả những gì tôi có được cũng như khả năng ca hát đều do công sức của anh, và nếu không nhờ anh khuyến khích, tôi không thể nào tự phát triển khả năng sẵn có nơi mình. Anh đáng được hưởng những lời ca ngợi như thế; tôi phải chân thành minh bạch.

Ah! Còn danh hiệu, nên dùng tên Mi Mi của mình hay nên lấy danh hiệu nào khác; có danh hiệu nào đẹp hơn hoặc lạ hơn tên của tôi không. Ngày xưa khi còn đi học, bạn bèn tôi cho rằng tên tôi dễ thương và khác lạ hơn các tên của họ. Những danh hiệu ca sĩ thường mang tính chất quá nghiêm trang chẳng hạn những tên đệm như Ngọc, Hoàng, Anh, Tuấn, Khanh, Khánh, Diễm, Thanh, Mỹ, Linh, v.v... và muốn cho khỏi trùng hợp tôi phải chuẩn bị trước lỡ khi được hỏi thì đã có sẵn để trả lời. Chả lẽ lúc đó lại nhờ người ta chọn cho mình một danh hiệu quả là quê một cục... Kiếm tên các ca sĩ nơi mấy chục đĩa hát để ghi lại, sắp xếp theo vần cho dễ nhận biết, tránh trùng hợp, tôi thấy những tên đẹp, thơ mộng, thì đã được chọn hầu hết khiến lòng ruột rối ren... Ấy, mới chỉ là những danh hiệu tôi biết được, còn bao nhiêu tên ca sĩ mà tôi không biết lỡ chọn trùng hợp thì sao! Chẳng lẽ lấy tên Mỹ ráp vào tên Việt... nghe kỳ cục giống mấy mụ nhà quê lên tỉnh, hoặc chẳng khác gì dân thượng đóng khố đi giầy. Quả là phiền, những sự việc khó khăn cần nhiều công sức để giải quyết thì lại dễ dàng mà chọn danh hiệu đâu cần gì cố gắng sao lại rắc rối, khó quyết định đến thế! Thôi thì lấy quách tên thật của mình, tôi tạm quyết định nếu được hỏi vì trước đến nay chưa bao giờ nghe đến bất cứ ca sĩ nào có danh hiệu như thế.

Đang cơn buồn ngủ lại gặp chiếu manh trãi sẵn, tôi chưa biết phải suy tính thế nào để có cớ đi Cali trong vòng hai tuần thì nhận được tin bác ruột, chị của mẹ tôi bên Cali đau nặng. Nghĩa tử là nghĩa tận, thêm vào đó, ông bà hiếm con, có được hai người, một trai một gái thì đã có gia thất ở bên Việt Nam. Ngày 30 tháng tư lớ quớ nơi bãi trước Vũng Tàu nên hai ông bà theo người ta lên tàu và được định cư tại Mỹ. Tuổi cũng đã cao do đó được cấp an sinh xã hội và housing nên cuộc sống cũng tạm yên ổn. Mấy năm nay bác trai không thể lái xe được nữa vì mắt kém. Bác gái thì mù tịt, tiếng anh tiếng u không biết lại thuộc hàng dân quê thì sao dám đụng đến tay lái chiếc xe. Những ngày đầu mới sang, bác trai phải nhờ hội thiện nguyện cử người dạy luật và tập lái xe, thế mà thi mãi không đậu. Nghe bác kể chuyện thi bằng lái mà cười đến đau cả bụng.
-Tôi đâu có sợ đụng xe người ta, nhưng tôi cứ sợ người ta đụng tôi nên tay chỉ hơi rung rung vì cứ lo để ý chiếc xe chạy phía sau mình nó có thắng kịp lỡ khi mình thắng hay không...
-Không hiểu sao, ông Sinh làm hội thiện nguyện ngồi bên để tôi lái thì ngon lành lắm... mà đến khi người cảnh sát, cái mặt chằm bằm, cứ rom rom nhìn chòng chọc vào tay tôi thành ra nó run chứ tay tôi có run đâu!
-Có lần đang thi lái, được cái chị cảnh sát ngồi bên dễ thương, chị nói với tôi đôi câu xã giao trong lúc xe đang bon bon chạy nơi một đường giong. Tôi vừa lái xe, vừa lo trả lời trong khi mắt chăm chăm nhìn vào vạch vàng giữa đường cố giữ xe chạy cho cân... Bỗng lúc còn đang vừa để ý vạch vàng, vừa lo nhớ tiếng anh để nói, tôi chợt nhìn thấy bảng Stop... Ôi chao, tôi đạp thắng cái rụp; chị cảnh sát lao người về phía trước may đưa tay đỡ được đầu khỏi đụng vào kiếng xe. Chị ta sợ quá, bắt tôi chạy từ từ và đánh rớt; cũng tại tôi quên không nói chị ta chằng dây an toàn.

Sau ba lần thi lái xe không được, hai ông bà nhờ người chở ra phi trường bay về nơi tôi ở chơi hai tuần. Chồng tôi đưa ông đi thi lấy bằng viết và chỉ hơn tuần sau, ông có được bằng lái xe. Ngày ấy, chồng tôi còn đang theo học đại học nên chúng tôi sống tại một vùng quê gần trường do đó việc lấy bằng lái xe dễ dãi gấp mấy lần ở Cali. Bác tôi mừng quá, cảm ơn đứa cháu rể hết lời. Trở về Cali, bởi đã có sẵn phiếu thi viết nơi văn phòng cảnh sát nên chỉ cần đổi bằng lái xe là êm chuyện. Nay bà bịnh nặng, ông lại không lái được xe trong khi người thân không có một mống ngoại trừ tôi. Mượn gió bẻ măng, dẫu đã biết rõ sự khó khăn của hai bác khi bà bị bệnh nặng, tôi nói cho chồng biết để anh gọi điện thoại sang hỏi thăm rồi kiếm cách lựa lời tính chuyện đi Cali một chuyến, cùng công, đôi việc.

Quả là dịp may, tôi thầm nghĩ. Sau khi nói chuyện thăm hỏi với bác tôi, anh có vẻ im lặng, trầm mặc, và ôm chiếc computer suốt buổi tối, trường hợp chưa bao giờ xảy ra từ ngày hai người cưới nhau. Anh quan niệm, công việc ở hãng xưởng cần phải được giải quyết nơi hãng xưởng; thời gian về nhà là thời gian của gia đình. Bởi thế, như một lẽ tất nhiên tôi không bao giờ hỏi han anh về công việc làm cũng như anh không bao giờ đem chuyện khó khăn nơi hãng xưởng về nhà làm phiền vợ con. Hơn nữa, đôi khi thấy thái độ anh có vẻ hơi khác mọi ngày, thường thì trầm mặc hơn bởi có những chuyện cần suy nghĩ nhiều, tôi dạm hỏi may ra có chia bớt được với anh nỗi khổ tâm nào chăng thì anh chỉ trả lời qua loa và lần nào cũng nhắc nhở tôi rằng anh không muốn bất cứ công chuyện nào của hãng xưởng xen vô làm phiền hạnh phúc gia đình. Anh đi ngủ hơi muộn và sáng hôm sau trước khi đi làm, căn dặn,
-Em lo chuẩn bị sang giúp hai bác vào ngày mốt, anh sẽ đưa em ra phi trường. Vé phi cơ đã mua sẵn, ngày về chưa xác định. Anh sẽ lấy 3 tuần hè ở nhà lo cho con. Sang đó, em đến văn phòng hãng Hertz ký giấy nhận xe, anh đã thuê sẵn cho em một tuần, nếu cần ở lại, em sẽ ký thêm. Nhớ mang credit card và thêm một ít tiền mặt lỡ có chuyện cần phải chi bất thường. Credid card và vé phi cơ anh để ở nơi bàn computer. Anh vô hãng để sắp xếp một số công việc chuẩn bị cho những ngày nghỉ. Sang bên đó, em nhớ gọi điện thoại về nói chuyện với con; chắc chắn chúng nó sẽ nhớ mẹ nhưng không còn cách nào hơn, bởi dầu nghỉ ở nhà nhưng anh vẫn phải “On call” vì ông chủ hãng cũng đi vắng. Em đừng lo về chuyện thực phẩm vì anh biết nấu nướng. Hãy lo sắp những vật dụng cá nhân cần thiết cho chuyến đi nhanh lắm cũng phải là hai tuần.

Tôi như mở cờ trong bụng bởi đã dự tính phải đưa bé Thúy đi theo. Con bé lại nhõng nhẽo không rời mẹ thì sao tôi có thể liên lạc và “bắt mối” với mấy hãng đĩa hát. “Phúc bất trùng lai,” tôi thầm nghĩ, kể như trời giúp mình nên cho cơ hội. Suốt hai đêm kế tiếp, tôi trằn trọc ngủ không được vì lòng mang mang đầy mộng tưởng dựa trên khả năng ca hát và viễn ảnh một ca sĩ duyên dáng, dễ thương, nhã nhặn, và tràn đầy nét hấp dẫn nơi sân khấu, nơi màn ảnh truyền hình phát ra từ đĩa DVD, kèm theo lời tuyên dương chồng tôi. Tôi cảm thấy mình bồng bềnh nơi sự thành công. Chắc chắn tôi thành công vì tôi có khả năng ca hát cộng thêm dáng dấp khá mĩ miều. Chẳng thế mà mấy chị bạn cứ đương đường so sánh họ với tôi nhiều khi phát thẹn. Họ bảo chồng tôi tốt số, có được người vợ ngoan hiền và duyên dáng. Chồng thanh lịch, học thức, nhã nhặn, có vợ nghiêng nước nghiêng thành, còn cặp nào trên đời này xứng đôi vừa lứa hơn. Có người còn nói chồng họ ganh với chồng tôi. Tôi chỉ dám im lặng mỉm cười không dám nói đuôi e sự bỡn cợt đôi khi đi quá lố làm người ta coi thường mình. Thực ra, tôi biết sự im lặng khiến người khác để ý đến mình nhiều hơn nên cố giữ chừng mực, càng nói ít chừng nào càng hay chừng nấy.

Sau khi lấy xe, tôi lái một mạch theo bản đồ chồng tôi đã in sẵn thẳng tới thăm bác gái đang nằm nơi bệnh viện. Nhà bác cũng không xa bệnh viện nên bác trai thường nhờ người quen chở đi chở về, có khi ở lại bệnh viện hai ngày. Cũng may, bệnh tình bác gái đã thuyên giảm khá nhiều và theo y tá nói thì cỡ hơn một tuần nữa sẽ xuất viện. Bác trai ỷ y đã có tôi nên ở lại bệnh viện sau khi tôi chở ông về xem xét nhà cửa cũng như chỉ cho tôi những điều cần thiết như đồ ăn thức uống trong nhà và chở ông lại nhà thương. Tối hôm ấy, tôi nhủ mình phải quên hết, bỏ hết, đi ngủ sớm để có được dáng điệu tươi mát khi gặp chuyên viên hoặc đại diện hay chủ hãng đĩa hát mà tôi đã gọi trước khi bay qua Cali sắp xếp ngày giờ gặp gỡ. Kể ra tôi cũng khá thông minh, có lẽ bởi quen sắp xếp phân chia công việc cho các em thời còn nhỏ nên sự tính toán điều hành trở thành thói quen chăng. Trước khi đi ngủ, tôi gọi về nhà; chồng tôi bắt phone và tôi nghe có tiếng tỉ tê của bé Thúy đang mè nheo đòi mẹ. Tội nghiệp chồng tôi, phải dỗ con bé đã quen nhõng nhẽo, chắc anh cảm thấy khổ sở lắm.
-Anh hả, con có quấy lắm không, tội quá, biết vậy em cho nó đi theo...
-Bé Thúy nhớ mẹ khóc cả ngày, anh dỗ thế nào cũng không được. Em nói chuyện với bé Thúy rồi hãy nói với anh sau...
-Vậy anh cho bé Thúy cầm phone...
Bé Thúy nhận được tiếng mẹ nên dễ dàng chấp nhận những lời dỗ dành, hứa hẹn, và hết khóc dẫu vẫn mếu máo vì nhớ. Chồng tôi dễ thương và con tôi cũng dễ thương...

Và mọi sự xảy đến đúng như dự đoán thêm phần dễ dàng hơn tôi đã tưởng tượng. Những người đại diện, chủ hãng đĩa hát, hoặc nhân viên và một vài nhạc sĩ đã dành ưu tiên cho tôi nhiều thứ, đầy hứa hẹn, dường như trời dùng họ để trải thảm cho tôi bước lên đài danh vọng. Mặc dầu công việc đa đoan nhưng thời gian hẹn của tôi đối với họ không hạn định. Tôi được hướng dẫn một cách tỉ mỉ về những cách thức và diễn trình của việc thâu hát, những chi tiết cần thiết về tâm lý ảnh hưởng giọng hát nơi phòng thâu cũng như những cách giữ gìn sức khoẻ, chuẩn bị tâm tình sao cho hòa hợp với bản nhạc trước khi thâu âm v.v... Điều thích nhất đó là tôi được đặc biệt ưu đãi tham gia trình diễn nơi một chương trình văn nghệ cuối tuần nên cần phải có hai ngày để tập luyện đặc biệt cho hai bài hát do chính tôi chọn bởi e rằng lần đầu tiên trình diễn trước một số đông đảo quần chúng tôi sẽ bị luống cuống, mất tự nhiên. Chuyện gì chứ bài hát thì tôi biết khá nhiều mà còn có những 20 bài ruột có thể trình diễn bất cứ lúc nào. Đặc biệt dịp may này lại do chính ông bầu của một hãng sản xuất đĩa hát karaoke hướng dẫn tôi vào nghề. Lòng tôi phơi phới; mộng ước gần nắm được nơi tầm tay vì chỉ ít bữa nữa hình ảnh tôi sẽ được trưng bầy nơi các tiệm nhạc với những lời giới thiệu đầy hứa hẹn.

-Chị cứ yên trí, với dáng dấp và nét tự nhiên nhưng kín đáo, tự nó nói lên chị là một gia tài bí mật khuyến khích mọi người muốn tìm hiểu, đào bới. Chỉ cần để ý một chút, chị sẽ trở thành minh tinh, tôi lỡ nói lộn, minh tinh thì chưa dám nói đến trong lúc này vì hãy còn quá sớm, sự hứa hẹn chỉ giống như ba hoa, dẫn dụ. Tuy nhiên, tôi bảo đảm với chị, mới chỉ gặp chị và đôi phút nói chuyện, tôi có cảm giác chị sẽ trở nên nóng bỏng trước khán thính giả. Ý tôi muốn nói, con người chị mang tính chất thu hút khán thính giả nên sự thành công nơi nghệ thuật không cần phải đặt thành vấn đề. Đâu phải người ta mộ mến ca sĩ chỉ vì giọng hát mà tự nét hấp dẫn của người ca sĩ. Đâu phải người ta chỉ nghe ca sĩ nào đó hát rồi tự nhiên mê mệt người ca sĩ đó. Người ta mê ca sĩ hay minh tinh màn bạc nào đó vì nhân dáng, vì hình bóng cuốn hút cảm ứng tâm trí của họ được phụ họa thêm bởi thái độ, nét cười, cái háy mắt hoặc cử chỉ, tác động nào đó đã lọt vào tiềm thức tự thuở bao giờ nơi con người họ. Những phong thái ẩn tàng trong ước mơ của họ đã bao lâu nay chợt lộ diện nơi ai thì họ bị cuốn hút theo người đó. Nói cho đúng, người ta khát khao tìm lại chính họ và gặp được cá tính hoặc tính chất của họ được thể hiện nơi mình tất nhiên họ cảm thấy thân thiết, gần gũi, dễ yêu mến mình mà thôi.

Tôi thử nêu lên thí dụ cho chị dễ hiểu mà để ý áp dụng; nói bộc bạch, tôi muốn chị tự nhận định về nét hấp dẫn đặc biệt nơi mình ở điểm nào và xử dụng, thực tập để phát triển nó tới mức tối đa nếu có thể. Tại sao những người trẻ mua những bộ đồ mắc tiền mà người lớn chúng ta thấy chướng tai gai mắt. Thưa rằng vì nghệ sĩ nào đó mà họ thích đã ăn mặc kiểu đó. Tại sao họ cắt tóc theo kiểu nghệ sĩ trứ danh nào đó mà không húi cua như tôi? Có phải người ta bắt chước theo những gì có thể bộc lộ tâm hồn của họ được thể hiện nơi người nào đó không. Họ mặc những bộ đồ giống nghệ sĩ để có cảm tưởng họ là hiện thân của người nghệ sĩ đó, cảm thấy mình là một thứ gì đó. Nói cách khác, họ đang bộc lộ chính họ nhưng vô tình không để ý. Đây mới là mấu chốt cốt cán cho sự thành công nơi nghệ thuật của một người. Đối với những tác giả văn chương hay thi phú, qua những đoạn văn, những câu thơ, độc giả nhận ra tâm sự ẩn kín của mình nên mộ mến tác giả. Tại sao người ta thích thơ buồn, vì nó nhắc đến nỗi buồn muôn thuở nơi tâm hồn con người. Tại sao những thi sĩ không làm thơ vui, vì họ có vui đâu mà làm được thơ vui.

Nguyễn Du nơi truyện Kiều nói lên thực trạng rất chính xác của tâm hồn một người, “Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ.” Chúng ta dễ cảm nhận thơ buồn vì thực tại cuộc đời này chán chường quá, cuộc đời một người đau khổ quá nhiều, đau khổ chồng chất, đau khổ triền miên, bao nhiêu ước vọng đã trôi vào quên lãng, biết bao niềm mơ được kiến tạo nơi tâm trí như một phản ảnh của tâm trạng chán chường nơi tâm hồn. Thế nên những gì, bất cứ gì nói lên được khía cạnh nào đó nơi tâm hồn con người, họ sẽ phát sinh cảm ứng. Có lẽ chị nhận thấy rõ, chị chỉ có thể thích được một vài minh tinh nào đó trong khi biết bao minh tinh màn bạc chị đã biết, mà có bao giờ thèm để ý đến họ đâu. Bởi vậy, tôi đặc biệt hướng dẫn chị như một ngoại lệ từ ngày bước chân vào nghệ thuật đến nay, cũng chỉ vì mới nhận ra được cảm ứng tâm lý nghệ thuật tiềm ẩn nơi con người. Chị cứ yên chí, hai ngày thực tập trình diễn trước công chúng của lần đầu tiên lên sân khấu cần nhiều cố gắng nơi chị. Nếu chị dồn hết năng lực cho công việc luyện tập này chỉ trong đôi ngày ngắn ngủi, chị sẽ không còn phải e ngại những trắc trở nhỏ nhoi trong cuộc đời nghệ thuật của mình. chị về suy nghĩ cho chín chắn và gọi lại cho tôi nếu chị thực tâm muốn phát triển khả năng thiên phú sẵn có nơi mình.

Ông bầu ăn nói chân thành, thân thiện khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Oâng chỉ hơn tôi vài tuổi, gọi tôi là chị mà xưng tôi đủ chứng tỏ lòng dạ phân minh không mượn cơ hội gây thiện cảm hầu chờ nước đục thả câu. Oâng phân tích tâm lý, đưa lên những nhận định xác thực, và chứng minh một cách rõ ràng bằng những điều rất thường tình ai cũng biết mà không mấy ai để ý, chẳng hạn như chính tôi. Từ xưa tới nay, tôi cứ cho rằng mình thích giọng ca sĩ nào đó thì mình nhái theo bởi mình muốn có giọng hát giống người ấy... Nhớ lại hình ảnh của các ca sĩ karaoke hát những bài hát tôi thích mới chợt nhận ra mình thích nhân dáng và lối diễn xuất của những ca sĩ ấy. Dĩ nhiên, có những bài hát tiền chiến không biết giọng ca của ai thì tôi thích tâm tình chứa đựng nơi bản nhạc. Oâng ta lại còn đặc biệt để ý khuyến khích và sẽ giúp phát triển đặc tính sẵn có nơi mình mà tôi chưa để ý nhận biết. Tôi sẽ cố gắng hết sức luyện tập với bất cứ giá nào. Tôi phải trở nên thần tượng nghệ thuật theo như lời ông bầu đã giải thích, thần tượng do hiện thân được nỗi lòng khán thính giả tạo nên cảm ứng nơi tâm hồn họ qua nhân dáng và nghệ thuật trình diễn... Mình phải thành công, tôi tự dặn lòng. Con đường nghệ thuật trước mặt mở rộng, tôi háo hức, hăng say tiến tới dù mới chỉ trong mộng tưởng.

Tôi may mắn quá! Quả nhiên, “Khi nên trời cũng chiều người.” Hai tuần nữa về nhà, chỉ hai tuần nữa, tôi nghiễm nhiên đổi lốt, từ một người vô danh tiểu tốt, bao năm tháng ẩn mình thầm lặng nơi góc tối cuộc đời quanh bốn bức tường của một tỉnh lỵ không ai thèm để ý, nay là ca sĩ thực thụ, ca sĩ có giọng ca cho những người thích hát hỏng nhái theo, bắt chước, và từ đó, những liên lạc khế ước sẽ tấp nập bay tới, những bích chương quảng cáo rầm rộ được nghênh ngang dán nơi cửa kính các tiệm băng nhạc, những hàng tít lớn có kèm theo hình ảnh mặn mà, hấp dẫn của tôi đăng ngập tràn trên sách báo, những bài nhận định của giới nghệ sĩ yêu nhạc gán ép, thổi phồng tôi lên, chẳng những thế lại còn thêm nếm pha mùi trách móc giới thương mại đã thiếu cái nhìn xa nên đã không tạo dựng những cơ hội phát triển khả năng của giới yêu nghệ thuật nơi quần chúng.

Ghé vô tiệm thực phẩm trên đường lái xe về nhà thương thăm bà bác, định mua rau, khoai, và miếng thịt bò về nướng ăn lấy sức chuẩn bị cho hai ngày tập luyện lên sâu khấu, tôi cảm thấy phần nào e ngại lỡ ăn nhiều quá phát mập thì ma nào mà hâm mộ được một ca sĩ tròn như hột mít đi tới đâu, dáng dấp chẳng khác gì quả trứng vịt trườn mình, dẫu đã biết tôi mình dây, trường túc. Một bữa ăn thịnh soạn lấy sức đâu có sao, tôi thầm nhủ, nhưng...! Chẳng lẽ lên sân khấu với bộ đồ dân quê tỉnh lẻ, của người thượng lên tỉnh này hay sao? Chợt nhận ra vị thế của mình sắp trở thành kiểu mẫu cho muôn người mơ ước, tôi giật mình tự nghĩ hãy còn may mắn lắm vì đã nhớ tới phải ăn diện thế nào trước công chúng cho hợp với con người nghệ sĩ. Tôi cũng cần thời giờ suy nghĩ nên ăn mặc cách nào. Ừ, chỉ có hai bài hát nên chỉ cần hai bộ đồ cho ra vẻ nghệ sĩ, mà tôi đâu biết nơi nào đặc biệt chuyên bán quần áo nghệ sĩ, phải hỏi ai, hoặc nơi nào các nghệ sĩ hay đi sắm đồ; những mốt, những kiểu mới ở đâu ra hay chỉ tùy ý thích cá nhân... Hãy còn kịp chán, mình còn ngày mai và sáng ngày mốt bốn giờ chiều mới bắt đầu, lo bồi bổ năng lực trước rồi chuyện đến đâu sẽ tính đến đó, đầy lòng tự tin, tôi thầm nhủ.

Hôm nay bác tôi đã được người ta giữ cho tập đi, như vậy chỉ chừng dăm bữa nữa sẽ xuất viện. Ở lại nói chuyện với hai bác chừng tiếng đồng hồ, tôi lái xe về nhà lo bữa ăn trưa. Thế mà đã hai giờ chiều... trên đoạn đường ngắn và suốt thời gian nấu nướng, ăn uống, lòng dạ tôi không lúc nào không nghĩ đến kiểu cách ăn mặc phải như thế nào khi lên trình diễn. Kiểu váy dài xẻ hơi cao một bên hông thỉnh thoảng để lấp ló cặp đùi mỗi khi di chuyển lúc hát sẽ làm khán thính giả chia trí nên làm giảm bớt nét hấp dẫn của phần thân thể và nét mặt người nghệ sĩ. Mặc áo dài ôm sát phô diễn vòng ngực đẫy đà phát triển thì cái hông eo của gái hai con lại chừng như cứ thích trình bày nét xuân sắp về chiều... Mặc jupe ngắn không được, tôi chưa bao giờ mặc loại cũn cỡn này dẫu biết cặp đùi của mình hãy còn vẻ nước non lắm, chưa đến nỗi tệ nhưng ngại làm sao ấy. Hay mặc robe thời cổ, tay dài vì mới là lần đầu ra mắt quần chúng để khán thính giả dễ có cảm tình bởi nó chứng tỏ mình không se sua mà chân chất với nghệ thuật... nhưng làm sao bày được đường nét hấp dẫn cần được xử dụng như một lợi khí. Hay là loại robe thời năm mươi, phơi bày đường cong bộ ngực với đôi tay trần mũm mĩm, thuôn thuôn, robe hơi cộc khiến dáng dấp mang vẻ mi nhon!... Bây giờ tôi mới nhận ra mình thuộc loại nhà quê lên tỉnh chính hiệu. Chỉ có hai bộ đồ mà không biết phải mặc như thế nào, lại càng không biết phải mua ở đâu. Hậu xét, tôi cần ngủ một giấc lấy sức chuẩn bị cho những ngày sắp tới, chắc chắn sẽ khá mệt nhọc tập luyện bởi nếu không ông bầu đã không cẩn thận dặn dò.

Giấc ngủ trưa thật tuyệt vời bởi tôi đã mơ thấy mộng của mình đạt thành. Tôi thấy hình ảnh cả ngàn khán thính giả vỗ tay đón chào khi bước vô sân khấu khiến lòng chợt rung động, bồi hồi, dẫu đầy tự tin. Vì đã quá quen thuộc với bài hát lại được ban nhạc thiện nghệ kiến tạo những âm thanh tươi sáng, rõ ràng, và nhịp nhàng, giọng hát của tôi uyển chuyển phô diễn tất cả thực thể hiện hữu của mình. Tâm hồn hòa với giòng âm thanh cất lên tiếng hát, tôi cảm thấy mình bềnh bồng quên hẳn thực tại có sự hiện diện của trên dưới ngàn người nơi hàng ghế khán thính giả đang đổ dồn bao cặp mắt chiêm ngưỡng hầu như nín thở để hòa nhập nỗi lòng của họ với giọng hát của tôi. Tôi đã không để ý nhận định cử điệu của đôi tay mình bày tỏ tâm tư như thế nào; tôi chỉ biết cơ thể mình nhịp nhàng và khoan thai bước tới bước lui; đôi khi thân thể tôi rướn lên theo đà tay với, như muốn nắm bắt cảnh trời tương lai rộng mở nơi cử điệu diễn xuất. Và khi giòng nhạc ngưng, tôi bàng hoàng chợt tỉnh, vội vàng hướng về phía khán thính giả cong người cúi thật sâu để cảm tạ thịnh tình của họ qua cảm ứng được tỏ lộ bằng tràng pháo tay bùng lên phá nát nét thơ mộng, âm hưởng của bản nhạc. Đây đó, một đôi tiếng huýt gió nổi lên do vài khán giả đã không cầm giữ được cảm ứng mến mộ. Tiếng huýt gió biểu hiệu muốn tôi hát thêm, nhưng không, tôi phải tỏ nét kiêu kỳ bằng cách cúi đầu thêm lần nữa, miệng nói “Xin cảm ơn quí vị” nơi micro và chậm dãi, bước lùi lại mấy bước, đoạn yểu điệu bước xiên xiên vào ngang hông sân khấu, tránh quay lưng lại phía khán thính giả. Người ta chỉ mộ mến những gì hiếm quý; tuy nhiên, lại dễ coi thường những giá trị đã có sẵn trong tầm tay, tôi chợt nhận ra ý nghĩa của thực tại rất thường nơi lòng dạ con người nhưng mang sự lạ lùng bất thường này.

Năm giờ chiều, thế ra tôi ngủ một giấc những gần ba tiếng đồng hồ. Tràn trề sinh lực, tôi rửa mặt, pha một ly cà phê và gọi điện thoại về nhà, giờ này nơi miền tôi ở đã bẩy giờ tối, chắc các con tôi đã đi ngủ do trời mùa đông tối sớm. Không biết có nên kể cho chồng tôi nghe về những chuyện mình sắp thực hiện không, lòng tôi hơi xốn xang muốn chia sớt niềm vui ẩn hiện, ngập tràn. Chuyện chưa đến đâu... thôi hãy cố nén lòng... và giữ im lặng để khi về mang tấm bích chương làm quà tặng khiến ngạc nhiên càng tạo thêm niềm hãnh diện cho chồng con, tôi định bụng...

Ba hồi chuông điện thoại reo, quái, sao không ai bắt phone, hay bố con họ đi chơi...
-Hello, I am listening... Giọng chồng tôi trầm trầm vang lên nơi đầu giây bên kia.
-Sao giọng anh nhỏ vậy, có chuyện gì...
-Các con đang ngủ nên anh không để điện thoại reo chỉ canh chừng ánh điện chớp chớp bắt phone do đó không nói to được... Em khỏe không? Bác gái thế nào rồi...
-Em bình thường, lâu lắm rồi hôm nay em có được giấc ngủ trưa gần ba tiếng đồng hồ từ lúc hơn hai giờ chiều bên đây, vừa mới tỉnh dậy... Trưa nay ghé qua bệnh viện, người ta bắt đầu tập cho bác đi trở lại. Bác bị “Stroke” tưởng liệt nửa người bên trái... nhưng mọi sự rồi cũng qua khỏi; vấn đề chỉ là thời gian... và theo em dự đoán thì cỡ vài ngày nữa bác sẽ được xuất viện nhưng việc đi lại vẫn còn khó khăn, chưa thể bình thường ngay được...
-Bé Thúy tối ngày cứ nhắc đến mẹ và Toàn lại biết dỗ em gái... Em dạy con giỏi đó, không ngờ thằng con trai ngu ngơ như thế mà biết dỗ em khá như vậy khiến anh cảm thấy thảnh thơi. Hôm nay anh phải vào hãng những hai lần, cỡ 9 giờ sáng và lúc 3 giờ chiều. Buổi sáng sau khi chở Toàn đi học, anh chở luôn bé Thúy vô sở. Con bé hỏi han lung tung khiến anh không biết đường nào trả lời. Lạ quá, con bé không nhút nhát chút nào mà gặp mấy nhân viên làm việc lại nói tiếng anh với họ như con sáo, nghe thích lắm. Con của em dễ thương như mẹ chúng, chẳng sai. Buổi chiều, anh đưa cả hai đứa vô sở, dặn Toàn trông chừng bé Thúy nơi văn phòng làm việc vì anh phải chỉ dẫn mấy người chạy máy sửa chữa một vài bộ phận trục trặc cỡ hơn tiếng đồng hồ. Lúc về, bố con anh ghé vô một tiệm Việt Nam ăn cơm tấm bì, sườn, chả. Con em quả là dễ thương; ở nhà thì xụt xùi nhớ mẹ, vậy mà đi ra ngoài, cô cậu mang vẻ chững chạc lắm. Ngoan, kháu khỉnh như đôi chim líu lo...
-Bé Thúy giống bố đấy chứ... đúng cơ mới chịu hót... bình thường nào ai biết đâu... Con gái giống cha, giàu ba mươi đụn...
-Em lo giữ gìn sức khoẻ; có chuyện gì cần, nói cho anh biết... Cái xe anh chọn có hợp ý em không?
-Có lẽ khi về nhà em sẽ đổi xe như vậy; ngồi cao hơn nhìn đường xá dễ hơn... lại không bị cảm tưởng mấy xe mười tám bánh chồm lên mình...

Sau khi nói chuyện với chồng, vấn đề ăn mặc lại trở về nơi tâm trí... Tôi suy đi, tính lại không biết phải hỏi ai. Con nhà chân chỉ hạt bột, tôi không quen biết một nghệ sĩ nào, cho dù ca sĩ, văn sĩ, hay thi sĩ. Xưa nay đối với tôi, tiếng sĩ dính liền với danh hiệu của họ to lớn quá khiến một người sinh trưởng nơi vùng quê nghèo nàn, khỉ ho cò gáy sao có cơ hội gặp gỡ. Ấy chỉ nói tới gặp mặt phương chi chuyện quen biết. Họ là những người in đậm nơi tâm hồn tôi những hình ảnh cao vời, những niềm mơ thần thánh bởi họ nói chuyện thần thánh, những câu chuyện chẳng bao giờ xảy đến nơi cuộc đời thường dân. Giới gần gũi nhất là ca sĩ vì tôi thích ca hát, tôi cảm nhận thế do thấy được hình ảnh, bóng dáng họ nơi những đĩa nhạc karaoke. Ai cũng đẹp, ai cũng có những nét đặc biệt đáng cho tôi học hỏi. Dáng dấp họ nhẹ nhàng, thanh bai; lúc nói chuyện vui được thâu trên đĩa nhựa, họ ăn nói nhẹ nhàng, dí dỏm, lắm lúc đơn sơ, mộc mạc nhưng rất thanh lịch. Nếu tôi được lọt vào hàng ngũ của họ đã là niềm hạnh phúc thiên đàng hằng bao ngày mơ ước phương chi văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, tâm hồn họ lớn lao, chứa đựng cả bầu trời huyền thoại tôi không bao giờ dám mơ ước, nói chi đến chuyện cả gan làm quen.

Đôi lần nghe chồng tôi nói chuyện với người bạn cũ, lái xe cả hàng chục tiếng ghé nhà tôi dăm ba hôm thăm hỏi, nhắc đến văn sĩ này, thi sĩ kia, có khi họ nhắc đến tên và gọi bằng thằng vì là bạn cũ từ lâu, tôi chợt có ý nghĩ hơi khó chịu vì cho rằng chồng tôi sao lại dùng những ngôn từ hạ cấp như thế đối với người vắng mặt. Nhưng để ý nghe mới biết họ không khinh thường mấy người được nói đến nhưng gọi bằng thằng bởi họ dùng lại ngôn từ của thời bạn bè thơ ấu. Xem ra mấy người bạn được gọi là thân với chồng tôi rất nể phục anh. Lắm lúc anh nói thao thao bất tuyệt, rất tự nhiên nhưng giọng có vẻ kẻ cả mà lại rất thân thiết, tôn trọng người đối diện, không một chút dù chỉ lộ ý coi thường. Chẳng thể hiểu được thế giới đàn ông, tôi tự nhủ. Gặp những người bạn như thế, chồng tôi khuân rượu về lắm thứ tùy sở thích của khách nhưng anh chỉ uống Crown Royal. Họ tương đắc uống như hũ chìm đôi khi mà lúc vắng họ, tôi chẳng bao giờ thấy chồng tôi đụng đến chai rượu. Quả thật lạ kỳ! Tôi để ý, có những thời gian dài không khách khứa, rượu thứ nào vẫn yên như cũ không hề suy chuyển. Thế mà tôi không muốn gọi điện thoại hỏi anh trong lúc bối rối này. Giả sử nếu hỏi, tôi nghĩ, chắc chắn anh sẽ liên lạc ít nhất vài người đưa tôi đi sắm đồ. Nhưng không, tôi nhất định không hỏi chồng để dành cho anh sự ngạc nhiên chẳng ngờ.

Nghĩ về chồng, tôi chợt tự hỏi, tại sao không hỏi ông bầu. Ah ha! Thế ra tôi hơi chậm hiểu nên vụng tính. Người ta là thổ công ở đây, quen biết nhiều ca sĩ lại trong nghề đĩa hát thì lẽ tất nhiên rành rẽ về vấn đề ăn diện... Và tôi bấm số điện thoại,
-Hey, đang vội ăn vài miếng để tiếp tục show. Có chuyện chi cần nói lẹ...
-Dạ xin chào ông, tôi là Mi Mi, muốn hỏi ông chút chuyện nhưng ông đang vội, xin cho biết tôi có thể gọi lại ông vào giờ nào ạ!
-Chào chị Mi Mi, xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng người bạn nào rủ tôi đi nhậu. Phiền quá, xin lỗi chị nha. Chị định hỏi tôi chuyện gì, có cần gấp lắm không?
-Dạ thưa không, vì tôi muốn biết phải sắm quần áo ở đâu để mặc hát vào ngày cuối tuần... Khổ quá, tôi chân ướt chân ráo mới đến Cali nên cứ như rợ vào rừng chẳng biết thế nào...
-Rất tiếc tôi đang mắc thâu hình cho đĩa hát chỉ còn mấy bữa nữa phát hành. Giới thiệu, quảng cáo, bích chương gửi đi dán đầy hàng quán mà vì trục trặc kỹ thuật phải thâu lại hai bản nhạc. Họa vô đơn chí, hỏng đâu không hỏng, sai đâu không sai, lại hỏng ngay nơi “file” giọng hát của người nghệ sĩ cổ nhạc... mà tối nay phải xong. Nếu không quá kẹt, tôi chở chị đi sắm đồ thì dễ dàng thôi. Chị tới thành phố Hồ Ly Vọng ở Los, tha hồ mà sắm. Tiếng Mỹ nó là thành phố Holly Wood đó. Nhớ đừng dại mua đồ mắc tiền nghe chị, những bộ đồ giá phải chăng cỡ trên dưới một ngàn nhiều khi đẹp hơn loại dăm bảy ngàn. Vấn đề là tùy dáng người... mà dáng dấp của chị thì mặc loại nào cũng được, chẳng nên đặt vấn đề chi cho mệt. Chị chỉ nên để ý một điều đó là làn da chị trắng, cổ cao do đó nên mặc màu hồng ánh lửa cho tăng thêm vẻ nồng nàn lại rực rỡ, hoặc màu lá mạ non để phô bày vẻ nõn nà tươi mát. Thế chị muốn hỏi thêm chuyện gì nữa không?
-Dạ xin cảm ơn ông, tôi chỉ cần có thế. Oâi, phiền hà bởi dốt nát mà ra... Quả phiền ông quá. Dạ xin chào ông...
Kể là quý hóa lắm rồi, đang không biết chọn màu nào thì được cho nhận định màu hồng ánh lửa và màu xanh lá mạ thì đâu còn gì phải suy nghĩ, cứ đến tiệm rồi kiểu nào sẽ biết tôi thầm nghĩ. Muốn ngủ ngay cũng không được bởi gần ba tiếng đồng hồ mơ màng buổi chiều, tôi lái xe đổ xăng nhân tiện mua tấm bản đồ thành phố Hồ Ly Vọng.

Xa lộ ở Mỹ thì nơi đâu cũng thế ngoại trừ những đường giong miền quê nhất là về ban đêm vắng tanh như hình ảnh được tả trong những truyện liêu trai chí dị. Xa lộ 405 ban đêm cũng gần như ban ngày, tám len hai chiều, ánh đèn xe tạo nên hai dãy sáng đối nghịch. Một bên thì huy hoàng sáng chói và bên kia lại từng dây đỏ lòm ngoằn ngoèo trườn mình như những ánh vảy loé lên của con khủng long đang thời kỳ thu hút nhiệt lực tỏa ra từ lòng đất địa cầu. Rẽ vô exit, tôi dạo một vòng quanh khu phố chính đã được ghi dấu sẵn nơi bản đồ, để ý một đôi tiệm lối trang trí có vẻ hợp mắt đoạn đậu xe lững thửng bước vô một cửa tiệm khá lớn. Dĩ nhiên, những cửa tiệm khá lớn thường bày bán nhiều mặt hàng nên giá cả tương đối hạ hơn tiệm nhỏ bán những món hàng chuyên biệt. Bởi đã được căn dặn với hình dáng tôi thì kiểu nào, mốt nào cũng không thành vấn đề do đó tôi chỉ kiếm sao cho được hai bộ, một màu xanh lá mạ và hồng ánh lửa. Đỡ mất giờ tốn công chọn lựa, thôi thì lấy đại loại robe thời 50 cho có vẻ Mi Mi, tôi cười thầm vì danh hiệu vừa nghĩ tới cho thời trang của mình.

Suốt cả mấy dãy hàng áo thời trang đủ màu đủ sắc đã chẳng có cái nào hợp với mình, có lẽ mình đặc biệt nên cái tiệm to lớn này chỉ bán thứ mình không cần; thứ mình cần tiệm không bán, lòng tự nhủ, tôi đành ghé qua tiệm nhỏ hơn. Cửa hàng chuyên biệt có khác, chỉ mấy phút sau tôi đã kiếm được hai bộ theo ý muốn. Nhưng còn một chiếc áo không biết tên gọi là gì, chợt nhìn thấy khi mới bước vô nó đã như đập vào mắt tôi khiến lòng rộn ý thích. Màu xanh lá cây hơi đậm làm nổi bật nét sơn hồng nhạt hình nộm; hai vạt bắt từ vai chạy xiên xuống thân hông bên kia đẩy bộ ngực căng lên mà không làm lộ nét thừa thãi của phần eo cần che dấu bởi được thắt bằng một băng vải cùng màu kết thành chiếc nơ ngang hông trái và buông thõng xuống hai tua to bản. Loại thời trang nửa kín nửa hở này tôi thường thấy các minh tinh màn bạc Aâu Mỹ thuộc loại nhỏ người cỡ tôi hay mặc. Hơi ngần ngừ vì cảm thấy không cần thiết nhưng động lực nào đó thúc đẩy tôi chọn size tính tiền... Mới 8 giờ hơn, tôi ra xe thanh thản lái về, lòng nhẹ nhàng, thơ thới vì mọi chuyện kể như thuận buồm xuôi gió. Tôi chỉ có thêm một cái hẹn kể như không quan trọng nơi một văn phòng làm CD vào sáng mai, như thế, nguyên buổi chiều và sáng hôm sau tôi tha hồ thảnh thơi thăm bác và nghỉ ngơi...

Vì lòng khấp khởi, tôi đã có mặt sớm hơn mười lăm phút e lỡ có điều gì cần được chuẩn bị thêm chăng. Oâng bầu karaoke vẫn chưa có mặt tại văn phòng, tôi đành ngồi đợi, tưởng tượng mông lung những cử điệu hoặc phong thái cần được diễn xuất phụ họa cho hai bài hát... Dáng dấp khi bước ra sân khấu phải thế nào, cúi đầu chào khán thính giả ra sao, cách cầm micro, đến câu nào tay trái đưa ra ngang tầm nào, đưa lên tầm nào vào câu nào, co lại để ngang đâu, lúc nào đầu nên hơi cúi hoặc ngước lên, mắt nên nhìn theo kiểu nào... 4giờ 05phút, ông bầu với cách ăn mặc không được gọn ghẽ cho lắm bước ra từ phía cửa sau, dáng điệu vội vã,
-Xin lỗi chị tôi bị hơi trễ vì bận quá. Mời chị đi theo tôi...

Qua mấy hành lang ngắn, nhỏ hẹp, những dòng âm nhạc nhẹ nhàng hoặc dồn dập vang vọng từ các khung cửa đóng kín, tôi theo sau ông bầu bước vô một phòng tương đối khá rộng, mấy bức tường được chia thành những phần chữ nhật sơn màu khác nhau cỡ những miếng gián ép dựng đứng. Nơi một góc, tấm gương lớn ráp vô tường và một chiếc gương khác cỡ bằng nửa được gắn vào khung treo hơi cao dáng chừng cho người đứng trước tấm gương lớn có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu phía sau. Lơ lửng gần sát mặt trần, một tấm màn bằng vải dày màu xám buông thỏng có thể xê dịch tạo thành phòng kín dường như dùng để ngăn chặn sự phản chiếu ánh sáng của gương. Hai dàn máy chụp hình sừng sững, nghênh ngang ở giữa phòng mỗi cái được nối với một “monitor” loại nhỏ đặt ngay phía dưới giữa khung tam giác chân máy cho tiện việc di chuyển; ba chiếc dù to được mở sẵn nằm nghiêng ba góc mà sao chúng lại được sơn màu bạc...
-Chị bỏ ví xuống chiếc bàn đó và đến trước gương nơi góc kia, lược đó, keo đó, sửa lại mái tóc... Phấn, kem, chì... đủ thứ lẩm cẩm lỉnh kỉnh tùy chị xử dụng. Tôi sẽ trở lại cỡ 10 phút sau để chụp hình; xin chị cứ tự nhiên. Nói xong, ông bước ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại.
Tôi đến trước gương, đưa tay bật công tắc, những bóng đèn trắng trong, dọc hai bên gương lớn sáng lên, bóng tôi hiện rõ nơi mặt gương... Trông mình khá hấp dẫn, tôi thầm nghĩ... và sửa soạn qua loa bởi trước khi đi tôi đã tỉ mỉ trang điểm cố ý tạo cho mình thêm vẻ mặn mà. Chẳng biết làm gì, tôi lớ ngớ đứng nhìn những vật dụng trong phòng, mông lung mơ mộng...

Tiếng cửa phòng chợt mở, ông bầu đưa tay bật thêm công tắc đèn, để ý nhìn tôi đoạn lên tiếng,
-Ồ, tôi quên mất, không nói chị phải dùng thêm kem và phấn thoa lên mặt bởi khi ống kiếng rọi gần hình chụp sẽ hiện lên rõ những lỗ chân lông... trông kỳ lắm...
-Dạ, xin lỗi ông, em nào có bao giờ để ý chuyện này nên cũng không biết phải làm chi bây giờ...
-Như vậy tối nay hơi mệt rồi. Bây giờ tôi sẽ trang điểm cho chị, và sau khi chụp hình, chúng ta đi kiếm chút gì ăn trước khi tập luyện cử điệu diễn xuất. Mời chị đến trước gương... Chị muốn hình của chị sẽ giống như chị đã trang điểm phải không...
-Dạ vâng... vì em cũng chẳng biết cách nào hơn...
-Chị làm ơn chịu khó nhẫn nại đôi chút, tôi tạm đóng vai Trương Vô Kỵ thử một lần... xem có tình tứ như giọng văn Kim Dung diễn tả hay không...
Nào kem, nào phấn, nào màu mè, tôi ngồi như con phỗng bột để ông bầu nhào nặn thành búp bê... Liếc nơi gương... da mặt tôi đổi màu, màu thật của làn da bị che dấu và những nét nổi thì lại quá nổi... Tôi chợt nhớ lại lời chồng mình nói, em sẽ bị hư da mặt...
-Chị mang theo mấy bộ đồ? Oâng bầu hỏi khi đã ngưng tay sơn phết.
-Dạ, em chỉ mặc chiếc robe này...
-Cũng tại tôi quên không dặn chị là tối nay chụp hình lên bích chương quảng cáo... Thôi cũng được, hấp dẫn chán... Oâng nói rất tự nhiên như vẻ nắm chắc trong tay sự thành tựu sẽ phải đến.
-Mời chị đến trước khung màu xanh... Miệng nói, chân ông bước về phía cửa, kéo bộ bàn ghế dính liền đẩy tới nơi tôi đứng...

Tôi thích lắm, phụ nữ ai không thế, dẫu bị uốn nắn như con búp bê, lúc nghiêng đầu, khi liếc mắt cho kiểu này, dáng nọ. Oâng bầu dùng những danh từ đâu đâu chưa bao giờ tôi nghe tới nên nhiều lúc phải giải thích hoặc bắt chân, bắt tay, bẻ đầu, nắn cổ con búp bê..., chỉnh dù phản chiếu, rồi chụp, rồi sửa... Mới đầu tôi không để ý... mãi cho tới tấm hình thứ ba tôi mới chợt nhận ra ngay trên phía cửa ra vào, có một màn ảnh dẹp hiện lên hình của tôi được nhận qua ống kiếng... Tôi không ngờ ảnh mình đẹp như thế... nhất là những lúc chụp nghiêng, kiểu cách tôi phải gác tay, nghếch đầu tạo nét hấp dẫn khiến chính tôi cũng phải mê nét ảnh của mình. Kỹ thuật tân tiến biến con bé lọ lem thành hình ảnh mĩ miều hấp dẫn. Vừa xong mấy kiểu nơi khung màu xanh, những khung vàng, trắng, hồng... được lần lược chiếu cố...
-Thế là tạm xong, chị vô phòng đối diện rửa mặt cho thoải mái, và sau đó chúng ta đi ăn. Mà chị thích ăn món gì, để tôi gọi “order” trước đỡ mất giờ chờ đợi nhà hàng nấu nướng.
-Gần đây có quán cháo nào không thưa ông, em muốn ăn đồ nhẹ một chút...
-Nếu ăn cháo thì không cần phải order trước. Chị vô phòng rửa mặt rồi chúng ta đi...
Giống như một em bé tập vũ lần đầu, chân tay luống cuống, thừa thãi, tôi đứng trước ống kính trông thấy hình ảnh mình nổi lên nơi bức màn lớn trước mặt chợt cảm nhận không biết mình phải làm gì. Oâng bầu sau khi bật đèn, lấy đĩa karaoke có bài hát tôi chọn bỏ vào máy trong khi lên tiếng,
-Lúc nhạc nổi lên, chị cứ tự nhiên hát trong khi nhìn hình dáng, cử điệu của mình nơi màn ảnh. Chị để ý và nhận định vào những câu hát nào cử điệu của chị cần phải ra sao...

Âm nhạc quen thuộc nổi lên... dẫu đã quá rành nhưng lại bị hình dáng mình trên màn ảnh làm tôi luống cuống; tôi nhắm mắt, để ý theo dõi giòng âm nhạc và cất tiếng hát... Bao nhiêu cử điệu dự đoán sẵn có nơi tâm trí biến tan đâu mất, tôi không dám nhìn bóng mình, đành cứ theo phản ứng tự nhiên như đã quen hát karaoke ở nhà... Hát karaoke dẫu chỉ một mình tôi vẫn cảm thấy hơi ngượng bởi những kiểu cách tự tập dợt, được cho là nên có, khi hát một bản nhạc. Đến nhà bạn bè hát karaoke, tôi phải tự giới hạn e bị nói quá lệ thuộc hình thức hay kiểu cách. Thế mà đến lúc cần kiểu cách diễn xuất, tôi lại bí tịt... Nét ngại ngùng nào đó chớm nảy nở nơi tâm trí... Đợi giòng nhạc chấm dứt tôi hỏi đại,
-Thưa... ông thấy thế nào...
Ông bầu có vẻ suy nghĩ chừng 30 giây khiến tôi bối rối,
-Bây giờ, chị nghe tôi nói và làm theo...
Ông nhận nút, âm thanh nổi lên,
-Đặt micro ngang cằm theo lối giới thiệu, tay trái ngang bụng, cúi đầu hơi sâu, Mi Mi xin kính chào quý vị..., từ từ đứng thẳng lên, buông xuôi tay trái, Mi Mi xin đến với quý vị qua nhạc bản... Nào, thực tập lại từ đầu...

Giòng nhạc lại trổi lên, tôi như một rô bô điện tử theo mệnh lệnh phát ra từ headphone được gắn nơi tai trái, giơ tay, bước tới, bước lui, cúi đầu, ngước mặt... thực tập từng câu và cứ hai hay ba câu hát tập thêm cử điệu lại phải hát lại từ đầu không khác gì ngày xưa tôi đã tập vũ sinh hoạt cho mấy em nhỏ. Đã có kinh nghiệm như thế sao tôi không để ý áp dụng từ bao lâu nay... Chồng tôi nói đúng, mình chỉ có thể phát triển những gì mình được sinh ra với nó. Quả là lắm kiểu, nhiều cách... dù đã phải dợt đi dợt lại chẳng biết bao nhiêu lần tôi vẫn còn bị ngỡ ngàng, quên sót... thì chiếc đồng hồ điện tử treo phía trên cửa ra vào đã hiện rõ con số 1 giờ sáng. Oâng bầu lên tiếng,
-Quá muộn rồi, chúng ta tạm ngưng tối nay. Chị về nghỉ, trong ngày mai, chị nhớ ôn lại những cử điệu cho thuần thục và trở lại đây tập dợt lại vào lúc 8 giờ tối vì ngày mai tôi khá bận rộn cho công việc chuẩn bị sắp xếp sân khấu nơi vũ trường. Bây giờ tôi phải về phòng làm việc, email hình của chị tới nhà in cho kịp lên khuôn sáng mai...

Thân xác tôi nhừ tử dẫu những cử điệu nhẹ nhàng nhưng phải vừa lấy gân sức hát, vừa cố gắng nhớ liên tục mấy tiếng đồng hồ liền. Dẫu thế, lòng tôi tràn niềm vui và vững tin về sự thành công của mình, hãy còn may mắn chán, tôi lẩm bẩm tự an ủi. Mai tôi sẽ có cả ngày để ôn lại... chợt nhớ tôi đã quên gọi về nhà thăm con trước khi đi dượt hát, đã quá trễ, thôi thì đàng nào chuyện cũng đã xảy ra, đành chịu vậy.

Mặc bộ đồ đã mua ngoài ý định, tôi cảm thấy hơi ngượng vì lần đầu tiên chưng diện loại thời trang chưa bao giờ dám mơ ước. Tôi cảm thấy mình duyên dáng, trẻ trung, và mang sức hấp dẫn hẳn lên nhưng nó cũng tạo cho tôi thêm nhiều cảm giác mới... Vì mãi loay hoay để ý chuyện nọ, lo lắng chuyện kia lúc trang điểm, tôi tới văn phòng ông bầu trễ gần mười phút. Oâng đón tôi với nét mặt tươi tắn khi mở cửa nhường lối. Tôi bàng hoàng sửng sốt khi vừa bước qua ngưỡng cửa. Tấm bích chương 16x24 inches in hình tôi đang ưỡn ngực, hai tay giao nhau đỡ lấy phía sau gáy, mắt liếc tình thiết tha, lồ lộ nét mời mọc, khiêu khích... Phía dưới vỏn vẹn hàng chữ in kiểu viết tháu “Ca sĩ Mi Mi” màu xanh dương chạy dài từ bên này qua bên kia nổi bật giữa màu áo lửa hồng tựa lên nền vàng nhạt màu lá khô. Tôi cố nén sự vui mừng bằng cách đứng lặng nhìn tấm bích chương tưởng tượng đến thời điểm sau khi trình diễn vào tối chủ nhật.
-Chị thấy có gì cần sửa đổi lại không, ông bầu lên tiếng phía sau lưng...
-Oâng chụp hình hay quá, biến con bé lọ lem thành nàng công chúa thơ mộng...
-Tại tối qua quá vội không đủ thời gian cho tôi điều chỉnh kỹ lưỡng hơn. Thực ra, sau buổi trình diễn tối chủ nhật, cỡ chừng thứ ba, thứ tư, chị trở lại, tôi sẽ lên khuôn cho chị một số bích chương khá hơn tấm này nhiều. Tôi nghĩ, chiếc áo chị đang bận sẽ lên hình nổi hơn vì làn da chị trắng sẽ đối nghịch với màu áo tạo đường nét rõ ràng hơn... mà ai chọn màu này cho chị vậy?
Tôi chợt cảm thấy niềm vui hơi thẹn...
-Em vừa bước vô tiệm chợt thấy nó được khoác trên hình nộm như đập vào mắt mình; thế nên sau khi chọn hai chiếc áo màu hồng ánh lửa và mạ non, em lấy đại chiếc này bởi trông thấy nó ngồ ngộ...
-Thôi mình vô phòng âm thanh, dợt sơ qua cỡ hai tiếng, đi kiếm gì ăn nhẹ và trở về dợt thêm vài lần cho chắc ăn. Mời chị. Oâng bầu đưa tay ra hiệu và bước đi, tôi lẽo đẽo theo sau.

Trở về phòng âm thanh sau khi ăn thì đã quá nửa đêm, tôi thầm nghĩ chẳng cần tập tành thêm vì tương đối những cử điệu khi hát của tôi đã quá quen thuộc không ngại ngùng, vấp váp bởi ban ngày tôi đã tập dợt hơn ba mươi lần; tối nay gần mười lần nữa... Bởi vậy, khi ông bầu tắt máy xe, tôi lên tiếng,
-Thưa ông, em nghĩ có lẽ chẳng cần tập dợt thêm vì em thấy mình đã quá thuần thục... Oâng thấy thế nào?
-Chị chưa biết áp lực tâm lý người hát phải chịu trước một số đông khán thính giả nên nghĩ như thế. Chị nên rán thêm chừng tiếng đồng hồ nữa sao cho những cử điệu trở thành tự nhiên không cần tính toán, suy nghĩ, hoặc để ý, đến nỗi chị có thể thêm những cử điệu khác tùy cảm ứng của mình phát sinh từ tâm tình hòa nhập với lời hát được thúc đẩy bởi âm thanh giàn nhạc đang trổi lên... và từ đó về sau, những cử điệu diễn tả tâm tình cảm ứng bởi lời ca sẽ tự nhiên phát xuất từ tâm hồn chị. Chị thấy rõ, những bản nhạc có các diễn viên phụ xoay chuyển như điên cuồng mà vẫn nhịp nhàng đồng cử điệu... đều do sự khổ công tập dợt... Đừng vội nản, nào chúng ta tiếp tục...

Và nhạc lại trổi lên từ dàn máy, tôi vì đã quá quen thuộc với sự tập dợt, phóng tâm diễn xuất. Oâng bầu nói đúng, chỉ sau bốn, năm lần dợt thêm, lòng tôi hòa tâm tình lời hát quyện với âm thanh giòng nhạc phóng ra như xé màng nhĩ vì được mở lớn. Tôi thấy mình bồng bềnh như trong giấc mơ, càng hát, tâm tư càng phiêu lãng... Trở đi, trở lại cũng chỉ hai bài hát... chẳng biết đã bao lâu, đến khi âm nhạc chấm dứt và tiếng ông bầu vang lên ra lệnh nghỉ, người tôi đầm đìa mồ hôi nhễ nhại... nhưng hình như có năng lực nào đó cuồn cuộn nổi lên trong tôi mang đầy tính chất phóng đãng như muốn được chìm ngập vào những luồng âm nhạc.
Tôi khát nước nên ghé vô phòng rửa mặt chắn tay vào vòi rửa mặt làm một hơi nước lạnh. Sau đó theo ông bầu bước qua một cánh cửa nhỏ. Bên trong, kê một bộ salon và cuối phòng cả một quầy rượu... đủ thứ. Oâng bầu tiến đến quầy rượu với tay lấy một chai rượu nhẹ rót ra hai ly, đưa cho tôi một ly kèm theo lời nói,
-Chúc mừng chị thành công chẳng ngờ. Tôi chưa bao giờ thấy ai với thời gian kỷ lục như thế mà đã có thể hòa vào giòng âm nhạc được mức độ như chị. Nào mời chị, xin chúc mừng...
Tôi vẫn còn khát nước nên nâng ly đưa một hơi cạn sạch... Mà tôi có uống bia rượu bao giờ! Thế là chỉ mấy phút sau, trời quay, đất cũng quay... Tôi chỉ nhớ loáng thoáng mình cố loay hoay ngồi xuống salon tựa lưng, ngửa cổ lên thành...

Chợt thức giấc, nghe thấy tiếng ngáy bên cạnh, tôi bàng hoàng, lòng tỉnh táo... nỗi uất hận bỗng dồn lên chặn ngang cổ họng. Đưa tay gạt tấm mền phủ trên thân thể... tôi muốn gục xuống khóc vì giận chính mình. Vâng, tôi giận chính tôi, giận mơ tưởng nghệ sĩ của mình. Quá quen với những chướng ngại bất thường thời còn nhỏ, tôi định thần tính toán những việc cần phải giải quyết cấp thời. Mặc áo vô, mùi áo còn nồng nặc mồ hôi đổ ra tối qua mà tôi cảm thấy nhờm gớm xác thân tôi. Cũng chỉ vì tham vọng ngu xuẩn, tôi đã biến thân xác tôi trở nên nhớp nhơ. Lòng hậm hực với chính mình, cúi xuống nhặt chiếc sắc tay được quăng nơi chân tường cuối giường. Hãy còn may, chìa khóa xe, ít tiền, credit card..., xỏ giầy cao gót, tôi rón rén mở cửa bước ra hành lang... tiến dần về phía văn phòng. Lúc ấy khoảng năm giờ sáng theo thói quen tôi thường thức giấc, cũng may, khóa cửa văn phòng có thể mở được khóa “dead lock” từ bên trong... và chiếc xe thuê vẫn nghênh ngang nơi bãi đậu... Tôi ra xe, đề máy... và cơn giận lại bùng lên... quàng dây sắc tay lên vai, trở lại phòng giơ tay đập một cái như trời giáng ngang mặt ông bầu vẫn còn đang mê mệt ngủ và ba chân bốn cẳng chạy ra xe dọt...

Biết rõ không thể nào trốn chạy vì sự thể đã xảy ra, lòng tôi chùng xuống, phản ứng theo thói quen trở về... tôi thấy lòng mình chai lỳ cảm nhận nỗi đau thấm thía, cố buông lơi tâm tư mặc cho niềm thống hận cắn xé. Cho đáng đời, tôi thầm nghĩ, mộng tưởng chưa thành thì giá đã phải trả do tham vọng ngu xuẩn. Tôi không thể tha thứ cho lòng tham vọng của tôi được và từ nay cũng không bao giờ cho phép tôi chiều theo mộng tưởng lần thứ nhì. Tôi phải trừng phạt chính tôi trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Tôi đã ngu xuẩn bội phản chồng tôi, trám vết chàm nhơ nhớp lên cuộc đời hai đứa con còn ngây thơ. Tôi không đáng về gặp lại chồng tôi, không xứng đáng làm mẹ các con tôi. Tấm thân nõn nà nhầy nhụa này phải được trừng phạt một cách đích đáng. Những ngày còn lại nơi cuộc đời tôi là sẽ là chuỗi năm tháng của lòng thống hận vì tôi sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình... Tôi là con đàn bà khốn nạn, chỉ vì tham vọng ngu xuẩn đã chà đạp lên tình nghĩa vợ chồng và bôi nhọ các con tôi... Tôi thèm được khóc, nhưng tự nhủ, khóc cũng vô ích, những giọt nước mắt không thể nào tẩy rửa được vết nhơ nơi thân người. Mơ được thì phải trả giá được, vấn đề chỉ là trả giá như thế nào... Tôi lạnh lùng lên án chính mình mà lòng ruột xốn xang cứ chực trào lên thành tiếng khóc. Nghiến chặt hai hàm răng, tôi tự nguyền rủa, con khốn nạn. Phải, tôi khốn nạn, chỉ hai tiếng khốn nạn mới nói lên được thực trạng lòng ruột của tôi...

Không còn gì đớn đau hơn những lần gọi điện thoại về nhà mỗi buổi chiều trong những ngày kế tiếp. Tôi khinh bỉ thái độ lừa chồng, bịp con của mình khi phải cố lấy giọng bình thường và mượn cớ bằng những chuyện trời mưa trời nắng cũng như tình trạng bệnh hoạn của bác gái để kéo dài thời gian suy nghĩ tính toán cho cuộc đời tôi trong những ngày kế tiếp. Cũng may, lại những ngôn từ khốn nạn, bác sĩ giữ bà bác tôi ở lại những ba tuần tính từ ngày tôi tới. Buổi tối một mình, tôi thường tắt hết đèn ngồi nơi phòng khách mặc cho tâm tư gậm nhấm, ray rứt nhưng dứt khoát không cho phép mình khóc. Tôi cố tập cho tâm hồn mình trơ trơ vì lòng rất yêu chồng, thương con ngược lại không thể đem tấm thân hoen ố về lăng mạ, lừa lọc chồng con. Thà rằng chấp nhận trừng phạt chính mình còn hơn nỗi lòng thống khổ vì phải đối diện với tình yêu của chồng, phải dối lòng dạy con cái những điều nên lẽ phải tự thẹn lương tâm. Chẳng những yêu chồng mà còn nhất mực tôn trọng, tôi không thể nào muối lòng lừa dối người yêu thương nhất đời mình; cũng thế tôi chẳng thể che dấu để luôn mang mặc cảm bịp bợm con cái.

Mười ngày trôi qua càng khiến tâm tư tôi nặng nề căng thẳng. Tôi phải có quyết định dứt khoát nội trong mấy ngày sắp tới, sẽ sống ở đâu, kiếm việc làm nơi nào để lất lây cho qua kiếp người. Chính thời điểm này tôi nhận thực được kiếp người rồi cũng chẳng là gì và cũng chẳng gì quý giá hơn. Chẳng gì quý giá hơn đối với mọi người, riêng tôi, lòng dạ kể như đã chết, tệ hơn đã chết mà vẫn phải sống, phải sống vì phải trả giá cho bài học tham vọng mường tưởng. Hay đành chấp nhận mang tiếng phụ bạc, vớ đại một người đàn ông nào để trả thù chính mình, đôi khi tôi nghĩ, để cho anh ấy hận mình mà kiếm người nào khác an ủi cuộc đời. Không được, nhận thức nào đó nổi lên chống nghịch lại tư tưởng tự trả thù quái ác này. Tôi không phụ chồng mà kính yêu; tôi không rẫy con mà nhớ day dứt; tôi chỉ hận mình vì tham vọng ngu muội để bị du vào cảnh dở khóc dở cười đành nghiến răng câm nín, chịu trận với lòng. Tâm tư đau khổ của những chị em quen biết ly dị chồng để rồi vấp phải những người đàn ông khác qua những lần tâm sự hằng gợi lại nơi tâm trí tôi mỗi khi chợt nhìn thấy hay gặp gỡ họ...
-Chị không thể nào hiểu hoặc cảm thông với nỗi đau đớn, cô đơn, bị khinh thị của em đâu vì chị là vợ. Người vợ mang vị thế tối thượng nơi gia đình và đặc quyền của họ không ai tranh giành nổi. Bây giờ em mới thực sự hiểu được tại sao ông bà mình gọi người vợ là nội tướng. Tướng nơi thành nội có quyền hơn vua bởi vua không có quân sĩ mà chỉ có cái ngai. Nơi vị thế người vợ, chính chị có toàn quyền giải quyết công việc nào đó bằng bất cứ phương cách nào, dù lợi ích hay thiệt thòi cho gia đình cũng đều được tôn trọng. Điểm đặc biệt của người vợ chính là họ là người chủ gia đình dẫu ai ai cũng quan niệm người đàn ông là chủ. Thực ra, người đàn ông chỉ là chiếc bóng cho vợ điều hành gia đình nếu không muốn nói họ là những tấm bia đỡ đạn cho vợ thực thi quyền hành của mình. Đàng khác, người vợ giữ luôn quyền hành trên mọi sự liên hệ cũng như tài sản hoặc chuyện riêng tư của chồng... không thế mà có câu “Lệnh ông thua cồng bà” từ ngàn năm về trước...
-Thì chị cũng là vợ mà...
-Không có đâu chị, bởi vậy em mới nói chị không thể nào hiểu cũng như cảm thông được với tâm trạng những người như em. Người ly dị chồng, dẫu có thực lòng yêu ai và được người đó cưới hỏi hoặc gá nghĩa thì cũng tự đã bị khinh thị ít nhất qua quan điểm đã có thể ly dị được với chồng cũ thì mình cũng có thể ly dị họ bất cứ lúc nào. Và như vậy, mình tự động đứng vào vị thế của món đồ chơi rẻ tiền tha hồ cho họ mua vui được ngày nào biết ngày nấy. Nói ra quả thật đau lòng, đối với nữ phái, một người đã vướng vào thân phận dang dở, họ có lấy ai nữa thì họ cũng phải đặt nặng vấn đề cuộc sống. Trước hết, họ đã quá sợ nếu không muốn nói đã sẵn mang mối thương tâm, hận thù. Chị đừng nghĩ họ hận thù người chồng cũ đâu, họ ân hận vì ai chả thế, nơi trường hợp đổ vỡ, họ kết án chính họ bởi đã không cố gắng, chịu đựng đủ khiến sự thể đổ vỡ xảy ra. Nếu có người thân và dám thực tâm chia sẻ chị sẽ thấy em nói rất thật. Bất cứ người ly dị nào cũng đều nặng nề lên án chính họ và tự kết án nghiêm khắc hơn bất cứ ai kết án họ. Thử hỏi chị, với tâm tư này, dẫu người phối ngẫu sau này có tôn trọng họ cách mấy thì mảnh án lương tâm ẩn tàng từ lần ly dị trước vẫn muôn đời dằn vặt tận nơi đáy lòng thẳm sâu của họ. Chị thử nghĩ coi, một tâm hồn nhìn sự thể yêu thương qua lăng kính tự kết án thì sẽ nhận được những gì? Thế nên, những cử chỉ yêu thương của cuộc tình kế tiếp tự động bị biến hóa thành giả dối, lạm dụng bởi đã bị cảm nhận một cách sai lầm. Em ở trong cuộc nên mới có thể biết được như thế. Ai muốn nói sao thì nói, muốn khoe dấm khoe mẻ thì cứ việc khoe, nhưng khoe với em đến mấy cũng chỉ là lừa dối. Dĩ nhiên, ớt nào là ớt chẳng cay; thế nên dù họ có ướp đường vào ớt thì nó cũng chẳng thể nào mất vị cay của nó được...

Vành trăng thượng tuần cong cong đập vào mắt tôi lúc vô tình ngước nhìn qua cửa sổ... Tôi chợt giật mình vội quay qua ngó lên tấm lịch tam tông miếu treo trên tường... Hai ông bà treo lịch làm cảnh, tôi nghĩ, đứng lên bước tới xé lịch. Mùng sáu âm lịch! Một cảm giác rờn rợn thấm nhập cơ thể tôi... đáng lẽ ra tôi phải có kinh nguyệt từ ngày hôm qua... Nếu thực sự như thế, lòng ruột tôi lùng bùng... Cơ thể tôi từ xưa tới nay khoẻ mạnh, điều hòa như một chiếc máy rất chính xác 28 ngày của vòng kinh. Tôi lặng người ngồi xuống ghế... Sự ăn năn nặng nề lại nổi lên dằn vặt. Cho đáng đời, tôi thầm nguyền rủa! Tham thì thâm. Tôi hận thù chính tôi vì tội ngu xuẩn. Nhưng suốt đêm đó tôi hầu như thức trắng suy nghĩ tìm phương cách giải quyết...

Và tôi đã xin được một chân phụ bếp nơi nhà ăn của nhà thương. Nộp đơn ba việc và tôi được nhận chọn một trong hai phận vụ, phụ bếp hoặc đổ rác các phòng bệnh nhân do đó chọn làm phụ bếp. Sở dĩ tôi chấp nhận phụ bếp dẫu đổ rác phòng bệnh nhân công việc nhàn hơn vì một đôi điều kiện sinh sống ràng buộc. Trước hết, làm việc nơi nhà thương, ba tháng sau tôi sẽ có bảo hiểm, và với chân phụ bếp, tôi không phải lo lắng chi tiêu về ăn uống. Hơn nữa, nào ai muốn làm việc ngày thứ bẩy và chủ nhật thế nên thiếu người, tôi được chấp thuận làm thêm ngày thứ bẩy và chủ nhật. Vấn đề còn lại chỉ là nơi ở. Tôi có thể ở với hai bác nhưng lỡ trường hợp chồng tôi bay qua. Lòng tôi như thắt lại khi nghĩ về chồng con... Đã suy tính trước, bởi vậy chỉ mới hai ngày làm việc, tôi kiếm chuyện làm quen tạo niềm thân thiện với các nhân viên nhà bếp và biết được có ba chị bạn độc thân cùng làm chung. Biết để lỡ phải giải quyết theo hạ sách, thượng sách lại là lá thư tôi phải viết cho chồng. Tôi biết anh tôn trọng tôi và hiểu tính cách dứt khoát của tôi từ xưa tới nay. Đã muốn thực hiện việc gì thì giá nào tôi cũng phải làm cho được, bằng chứng là mối hận lòng...

Ngày... tháng... năm...
Thăm anh yêu quý của em
và hai con mến thương của mẹ.

Đây là lần cuối em xin được gọi anh là anh và xưng em. Anh thương, anh biết em yêu kính anh, chẳng những thế anh là người chồng tuyệt vời và người cha toàn hảo. Nếu có thể nhẫn tâm lúc này để chết hòng bày tỏ tình em đối với anh, em vui lòng được chết và em đã định chết. Nhưng em biết, cái chết của em chỉ làm anh đau lòng thêm nên em đã quyết định không chết mà phải sống để trừng phạt chính em vì ngu muội do tham vọng trở thành ca sĩ. Chính vì thế em đã bị rơi vào trường hợp phụ bạc anh nên em phải trừng phạt mình do không thể nào tha thứ cho em được. Em chỉ xin anh quên em đi, coi như em đã bỏ đi và kiếm người con gái nào khác thế em săn sóc cho anh và hai con.
Xin anh đừng bao giờ gặp em từ rày về sau vì em đã chín chắn suy nghĩ để đi đến quyết định này. Anh thừa biết em quyết định rất cứng rắn. Nếu anh không tôn trọng quyết định của em mà tìm gặp, xin anh đừng ân hận một khi sự việc phải đến sẽ đến.
Mặc dầu phụ bạc anh, mặc dầu tự hận lòng, mặc dầu phải trừng phạt chính mình vì ngu xuẩn, lòng em vẫn luôn tôn thờ anh.
Xin anh đừng cho con biết. Em thương con đứt ruột nhưng không muốn tạo nơi tâm hồn thanh bạch của hai con bất cứ vết nhơ nào dẫu em không còn xứng đáng làm mẹ chúng.
Em gửi lại anh tấm credit card. Em đã kiếm được việc làm sống cho qua những ngày tàn trong ân hận để tự trừng phạt.
Anh cũng đừng đáp trả lời cầu xin này hoặc gọi điện thoại. Hãy để em học trọn bài học phải trả cho tham vọng ngu muội của mình.
Kính yêu anh và từ biệt,
Mi Mi

Ở trọ nhà hai bác được bốn tháng, tôi dời chỗ đến ở chung với chị bạn độc thân nhân viên nhà bếp nơi một “trailler” cách xa nhà thương chừng 5 dặm... vì mỗi ngày bụng một lớn lên, kết quả đáng đời của mộng ca sĩ. Hơn ba tháng kế tiếp sau lần khám, bác sĩ nói bào thai bị lỗ thủng ở tim khó bề cứu chữa và tôi phải được chiếu “Ultrasound” cách hai ngày một lần. Tôi lạnh lùng nhận kết quả vì đàng nào cũng đã ký giấy cho hài nhi và không muốn nhìn thấy kết quả chẳng đặng đừng của tham vọng mộng làm ca sĩ...

Hơn năm sau, người chú ruột của chị bạn cho tôi chia phòng cần một người thư ký đáng tin cậy để phụ tá vị quản lý của ông điều hành một trung tâm thương mại mới mở ở Hartiesburg, Mississippi. Chị ta giới thiệu tôi... và từ ngày đó tôi phải dời về nơi ở mới do chủ mướn gần khu thương mại, cách nơi các con tôi ở chừng hơn tiếng lái xe. Lương cao, việc làm không có chi đáng kể do khả năng và bằng cấp tôi có thừa... nhưng sự trừng phạt chính mình càng ngày càng áp đặt nơi tâm hồn tôi nỗi thống khổ chừng như khó bề chịu đựng. Ngoại trừ giờ giấc nơi văn phòng làm việc, tôi không bước chân đi bất cứ nơi đâu, không cần và không muốn quen biết dù chỉ xã giao với bất cứ ai. Thực phẩm, thức uống, chỉ cần ghi vô mảnh giấy đã có người mang đến tận nhà. Thời gian còn lại, tôi sống như mình đã chết, sống để gậm nhấm nỗi đau ngu muội, sống để trừng phạt, trả giá cho lòng tham vọng nhất thời. Nhiều khi thấy chồng tôi cùng hai con nơi khu thương mại nhưng tôi dứt khoát lánh mặt. Càng thương con, càng yêu kính chồng, tôi càng hận chính tôi... và đã năm năm dần trôi...

Tiếng động do cánh cửa được mở không làm tôi ngạc nhiên bởi chỉ có một người duy nhất ghé qua căn nhà tôi ở là người đàn bà chăm sóc cây cỏ quanh vườn. Căn nhà tôi ở thuộc khu vực được bao bọc bằng một hàng rào an toàn kín mít cao tám feet. Sự ra vào nơi cổng duy nhất phải có ám ký ghi danh bằng bốn số cuối của thẻ an sinh xã hội. Bởi đó tôi không bao giờ khóa cửa... vì thực ra, tôi chẳng có gì đáng giá để e sợ bị mất cắp. Không cần quay lại, tôi tiếp tục chống tay nơi cằm nhìn con chó ngu ngơ ham vui cố đùa với con mèo khó tính. Tiếng nói vang lên sau lưng,
-Mi Mi...
Giật mình quay lại, chồng tôi và hai con... Tôi lặng người, lòng bùng thổn thức đẩy hai dòng nước mắt tiếp tục tràn ra. Tôi để mặc chúng rơi, chăm chăm nhìn chồng tôi và hai con qua làn nước mắt. Chỉ mới năm năm, với tuổi đời 42 mà mái tóc anh đã hoa râm... Tôi chợt cảm thấy mình quá độc ác... chẳng những cố tình trừng phạt mình mà còn giết chết tuổi thanh xuân của chồng tôi. Bé Thúy lao tới giang tay ôm mẹ miệng cuống quýt... mẹ... mẹ... Tôi ôm con, mặc dòng nước mắt tiếp tục đổ... chợt con bé ngẩng lên, nước mắt tôi rơi ướt cả mặt con...
-Mi Mi, chồng tôi lên tiếng, năm năm đã quá đủ. Anh không muốn bất cứ lời nói nào có thể làm vẩn đục tâm hồn hai con lúc này. Vì thế, nhân danh là chồng, anh yêu cầu em lên xe về nhà ngay bây giờ. Mọi chuyện, ngày mai hậu xét...

lmt



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả