Thanh Ngoc Milano
[ Thi Hữu | Nhắn Tin]




Trở Về Trái Đất

Chiếc phi thuyền đưa chúng tôi trở lại trái đất vào thời điểm 2060 như đã được dự tính. Vào năm 2010 thế giới có những khám phá tuyệt vời giúp cho chúng tôi thực hiện được giấc mơ tưởng như xa vời. Năm ấy tôi đã 40 tuổi. Nếu cứ sống cuộc sống bình thường thì năm 2060 tôi đã 90 tuổi, đã già và biết đâu đã chết vì tai nạn hay bênh tật, trong khi tôi muốn nhìn thế giới 50 năm sau. Khánh, vợ tôi cũng có ý nghĩ như tôi vậy.

Chúng tôi không có con, cả hai đứa lại mồ côi cha mẹ nên khi trung tâm vũ trụ tìm hai người tình nguyện rời bỏ cuộc sống hiện tại để trở lại trái đất năm 2060 chúng tôi ghi danh ngay. Vốn là một kỹ sư không gian của trung tâm, tôi đã được ưu tiên chọn trong số hai mươi người. Khánh là một nhà thơ thôi nhưng là vợ của tôi nên được tháp tùng. Chiếc phi thuyền được phát minh năm ấy sẽ đưa chúng tôi vào một không gian vô thường, không bị áp lực của thời gian. Có nghĩa là tôi sẽ ở mãi cái tuổi 40 và Khánh 38 cho đến khi trở lại quả đất này năm mươi năm sau. Như vậy những vần thơ sầu não của Khánh như:

Em sợ thời gian
Tàn phá tóc xanh
Đưa chúng ta
Về huyệt lạnh

v..v và v..v.. sẽ tạm thời không còn giá trị. Tuy nhiên chúng tôi cũng rất quyến luyến bạn bè, những người mà khi chúng tôi trở lại có thể sẽ không còn nữa. Cái giá phải trả là bị mất hết những gì hiện có để đánh đổi lấy một tương lai chưa hình dung được, một mất mát vô cùng to lớn. Biết bao người đã ngăn cản sự việc họ cho là điên rồ đó nhưng lòng chúng tôi đã quyết.

Anh Toàn giao cho chúng tôi một máy tín hiệu, dặn dò:

- Khi nào anh chị cảm thấy không còn muốn ở lại nữa thì cứ bấm vào đây, tôi sẽ trở lại đón anh chị và chúng ta sẽ trở lại không gian vô thường cho đến muôn đời.

Tôi nhận cái máy nhỏ nhắn nhưng đã thầm nhủ sẽ chẳng bao giờ dùng tới. Sống bất tử trong cái khoảng không gian có hạn định của phi thuyền, nuốt những viên thuốc thay những món sơn hào hải vị thì sống để̉ làm gì? Chúng tôi đã bay vòng vòng chỉ một tháng tính theo thời giờ cũ của trái đất mà đã thấy ngán ngẩ̉m rồi.

Phi thuyền chỉ hấp thụ ánh sáng của vùng không gian đó là đã được tiếp tế nhiên liệu để bay vĩnh viễn. Các kỹ sư không gian đã tính toán thật thần kỳ.

Dù đã biết trước mình sẽ là một Từ Thức lạc thiên thai trở về, nhưng khi từ cánh rừng hoang lần ra đến khu thị dân chúng tôi ngẩn ngơ. Không còn dấu vết gì của ngày chúng tôi rời trái đất. Trước mắt chúng tôi là những dẫy nhà chọc trời san sát nhau, dài vô tận, không có hàng quán gì cả. Dọc theo hai bên đường là những đường ống cao ngất phun ra một thứ hơi mầu trắng tạo cho không gian một mùi hương nhè nhẹ như mùi bạc hà, sau tôi mới biết đó là hệ thống khử ô nhiễm thay thế cây xanh. Trên vỏ ống có gắn những chùm đèn để tỏa sáng về đêm. Những con đường rất rộng có những trụ sắt song song và dài hun hút, những xe hơi công cộng chỉ có hai chỗ ngồi rất gọn được gắn dính vào những trụ sắt đó với khoảng cách an toàn và phóng đi theo một tốc độ duy nhất, chạy bằng nhiên liệu hấp thụ từ ánh sáng mặt trời ; khi đến chỗ cần dừng thì bấm nút, chiếc xe sẽ bay vọt lên và ngừng lại bên vệ đường. Như vậy sẽ không bao giờ còn xẩy ra tai nạn lưu thông nữa ! Muốn băng qua đường thi ̀đã có nhiều hệ thống cabin treo trên dây cáp phía trên cao, bắc ngang đường. Phương tiện di chuyển này hoàn toàn miễn phí. Vài người qua lại mặc một thứ đồng phục mầu xám nhạt chế tạo bằng một thứ lụa bóng và phẳng phiu, không cần ủi; sau tôi mới biết đó là một loại vải rất tốt thay đổi nhiệt độ tùy theo thời tiết nóng hay lạnh. 


Vợ chồng tôi với thứ y phục khác lạ và cái va ly trên tay làm họ nhìn một cách ngạc nhiên. Một người đàn ông đeo súng tiến lại gần hỏi chuyện chúng tôi. May quá, họ vẫn dùng tiếng Ý dù có những danh từ hơi lạ̣. Được biết chúng tôi từ không gian vô thường tới ông ta không hề ngạc nhiên vì đó là chuyện ai cũng hiểu, và cho chúng tôi một cái thẻ chứng nhận thường trú và hai căn cước là hai tấm sắt mà sau khi chúng tôi đụng tay vào vân tay đã nổi lên rất rõ. Tôi nhờ ông chỉ nhà băng để lãnh tiền tệ hiện đang xử dụng. (Trước khi ra đi chúng tôi đã gửi tất cả tiền bạc vào nhà băng Forever, một nhà băng liên vũ trụ ) thì được biết nhà băng chi nhánh bây giờ chỉ là những thùng sắt khá lớn và kiên cố nằm trước các khu nhà, mỗi vùng có mười cái. Chỉ cần theo chỉ dẫn bỏ thẻ vào thì tiền sẽ tự động chạy ra. Có một hệ thống máy tính điện tử đưa chỉ số tiền lương của mọi người vào đó nữa. Chà, như vậy thì nhân viên nhà băng đã bị thất nghiệp hết!


 Tôi được ông cảnh sát chỉ khu nhà cho thuê gần đó. Cảnh sát thời này thật tuyệt vời, lạnh lùng nhưng hướng dẫn rất đàng hoàng, nhanh chóng. Bước vào khu nhà lại gặp một ngạc nhiên khác. Bây giờ nhà cửa được thiết kế theo một mẫu duy nhất, mỗi nhà chỉ có chỗ kê được một giường đôi, một bàn làm việc với hệ thống máy điện tử cực kỳ tinh xảo để làm việc, để trao đổi tin tức giữa những cá nhân, máy điện thoại đã bị đào thải. Từ máy này người ta có thể nói chuyện một lúc sáu gia đình với hình ảnh rõ ràng. Như vậy chẳng cần tập hợp tại nhà ai cả. Phòng tắm thì nhỏ gọn đủ dùng Ngoài ra cũng có những khu nhà khách rộng rãi và đầy tiện nghi để tụ tập đông người, tất cả miễn phí vì được xây lên từ tiền thuế. Sở dĩ như vậy vì hiện tại con người ta sống rất thọ, đến 200 tuổi, ( mọi bộ phận trong con người đều có thể được thay thế nếu cần bằng những vật nhân tạo, nhưng tối đa là ba lần ) thành ra thiếu đất để xây nhà rộng như ngày xưa. Nói về cái chết thì cũng rất đặc biệt, người ta nếu không chết tự nhiên có quyền định đoạt về cái chết của mình, chỉ cần nằm vào quan tài thiêu xác và uống một thứ nước đặc biệt, mười phút sau sẽ mê man và một luồng hơi cực nóng sẽ tự động bốc lên biến tử thi thành tro bụi. Lối giáo dục hiện tại khiến cho thân nhân hay bạn bè người quá cố không cảm thấy đau khổ. Không có đám cưới vì tình yêu không còn tồn tại. Người đàn ông được tự do chỉ định người mình muốn trong một khoảng thời gian theo thứ tự ghi danh, và có quyền trao đổi với những cặp khác khi chưa hết thời hạn. Sự chung chạ này nẩy sinh một nguyên tắc mới. Những đứa trẻ chào đời sẽ được tập trung vào một khu riêng và được nuôi dưỡng theo cách thức giống nhau. Ai cũng là cha mẹ và được quyền thăm viếng khi nào muốn, không cần biết chính xác ai là con của mình. Có nghĩa là căn nhà riêng chỉ dành cho hai người, đứa trẻ sẽ sống mãi trong khu tập thể cho đến khi lớn lên và có nhà riêng, tiếp tục truyền thống của người đi trước. Nghề nuôi dậy trẻ được trả lương rất cao. Nhà hàng và siêu thị biến mất, những thức ăn gọn nhẹ sẽ được chuyển đến tận nhà qua một dịch vụ riêng chứa trong những đồ chứa sẽ tan thành nước sau nửa tiếng, các bà không bị mất thì giờ nấu nướng hay dọn rửa. Phụ nữ không có và cũng không cần mỹ phẩm để làm đẹp vì không cần thiết, trước sau cũng…có chồng ! Ai cũng có việc làm tùy theo trình độ. Người có nhiều tiền sẽ co ́thể mua vé để đi vào không gian vô thường, để trở lại trái đất sau bao nhiêu năm tùy theo họ muốn. Ca sĩ và kich sĩ, diễn viên còn việc làm. Thi sĩ và văn sĩ bị đào thải vì người ta có thể tự làm văn, làm thơ bằng máy điện tử, chỉ cần cho ý tưởng muốn diễn tả cái gì, vui hay buồn, diễu hay kinh dị cùng một số chi tiết rồi bấm nút là thi văn sẽ hiện ra một cách tuyệt tác.

Một tuần nữa tôi và nàng phải làm việc theo sự phân phối của sở tìm việc, bắt buộc. Trong khi chờ đợi tôi thử tìm lại những người bạn cũ giờ đây tám chín chuc tuổi mà không gặp ai. Họ đã chết, đã thay đổi chỗ ở hay đã đi vào không gian vô thường? Tôi cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Những người của xã hội này qúa lạ lùng. Họ không bao giờ nói chuyện với người lạ. Ngay cả một câu chào. Mà thật ra mỗi người tự giam mình trong căn nhà của họ, ít khi lộ diện.

Sự thay đổi của xã hội làm chúng tôi chán nảṇ vì không thể quen với những điều luật mới, với căn nhà chật hẹp hiện thời. Quán xá́ không có trong khi tôi thích ăn những món ăn ngon cùng bạn hữu, thích những lần bát phố ngắm các cửa hiệu, ngắm các phụ nữ duyên dáng trong các bộ y phục đủ mầu đủ kiểu, khuôn mặt họ phơn phớt chút phấn son rất tươi tắn. Bây giờ họ chỉ mặc đồng phục xám, mặt mũi nhợt nhạt, thiếu vắng nụ cười. Nhất là tôi không thể chia sẻ Khánh với người khác, chỉ có quyền sống với nàng một khoảng thời gian rồi người vợ ấy sẽ mất hút trong cái vòng luân chuyển, may lắm thì mới gạ được những người đàn ông khác đổi cặp với mình. Khánh rất đa cảm và chưa thích ứng theo thời đại, làm sao nàng chịu nổi.


 Tối hôm đó trên máy computer đã gửi tới danh sách để lựa chọn, thời hạn là hai tuần nữa. Những khuôn mặt đàn ông và đàn bà hiện trên máy tính, những khuôn mặt xa lạ, vô hồn, già trẻ đủ cả, trong đó có cả chúng tôi. Khánh ôm lấy tôi sợ hãi. Nước mắt nàng chẩ̉y dàn dụa. Trong bộ đồng phục mầu xám được cấp phát, chúng tôi xanh xao như hai tầu lá chuối. " Phải đi khỏi đây thôi ", Nàng thì thào. Mà đi đâu bây giờ khi tất cả các nước trên thế giới đều rập một khuôn. Tôi đã hỏi ý kiến ông cảnh sát hôm nọ thì ông ta nói có phòng tẩy não để giống mọi người. Đó là một sự băt buộc trước khi hòa mình vào xã hội và được hưởng những đặc quyền. Như vậy hai đứa tôi sẽ biến thành hai bộ máy và sẽ quên nhau, một điều mà cả tôi lẫn nàng cùng không muốn. Chúng tôi đã bỏ tất cả để kéo dài sự sống, để mong muốn tận hưởng hạnh phúc bên nhau trong một thế giới mới. Thực tại sao quá cay đắng! " Hay là chúng ta trở lại phi thuyền", nàng nói. Đúng là chỉ có cách đó thôi. 


Chúng tôi không ngờ máy móc điện tử đã truyền đi ý nghĩ của chúng tôi. Khi chúng tôi âm thầm đến cánh rừng hoang dạo trước và bấm tín hiệu cho anh Toàn thì bọn cảnh sát cũng truy lùng sau lưng. Chúng chiếu sáng đèn và gọi chúng tôi quay trở lại bằng loa phóng thanh. Những tín hiệu được bắn đi để ngăn cấm phi thuyền anh Toàn lái không được đáp xuống. Lúc đó chúng tôi đã ở trên mỏm đồi cao. Con đường trước mặt là vực thẳm sâu hun hút. Anh Toàn đã đến nhưng không thể đáp xuống nếu cảnh sát không đồng ý. Chiếc phi thuyền đảo một vòng rồi bay đi mang theo niềm hy vọng của chúng tôi. Bọn cảnh sát lại cho chúng tôi thời hạn mười giây để leo xuống.

Tôi nhìn Khánh, dưới ánh trăng đôi mắt nàng long lanh bao tình ý thiết tha và nói lên một quyết định như tôi cũng muốn. Tôi ôm chặt lấy nàng hôn đắm đuối rồi tay trong tay, chúng tôi lao vào không gian...


Thanh Ngọc

( Milano )




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả