TÂM SỰ CỦA HẮN

Hắn cứ sống với sức sống vươn lên trong cái ảo tưởng, mơ hồ như một người khách lạ Hắn luyến tiếc quá tuổi thanh xuân cho nên rất ít khi hắn công nhận là hắn đã đứng bên kia một nửa cuộc đời! Hắn không sợ già nhưng hắn không muốn chấp nhận. Chưa làm được việc gì nên trò nên trống mà đã già rồi nghe thê thảm lắm! Hắn vẫn thường nói đùa với bạn bè, người quen là hắn sẽ không bao giờ quá 50 tuổi! Ai nghe qua cũng ngơ ngác trước khi hắn cười hiền giải thích: “kế tiếp 50 sẽ là 49 đến 48, 47... 40 rồi quành lại 41, 42... và cứ thế!”

Có thể trong chiến tranh khốc liệt xưa kia, hắn đã không thể sống hết mình, sống buông thả như bao nhiêu người khác. Hắn đã sống một cuộc sống mà người đời thường cho là mẫu mực, nề nếp vì hắn tự nguyện đánh ván bài “được ăn cả, ngã về không”, có nghĩa là nếu số phận an bài cho hắn sẽ làm được gì trong đời thì nhất định không thể chết bất tử được. Hắn lo xây dựng tương lai trước sự ra đi vội vã của bạn bè hàng ngày; hắn cố bồi đắp cho tương lai trong những hoang tàn, đỗ nát, khốc liệt của chiến tranh... Hắn đã nghĩ “nếu có chết cũng nên chọn cái chết oai hùng trong sự thanh bạch bản thân để trả ơn tác tạo của mẹ cha, và để lại cho những người thân yêu niềm thương mến và hãnh diện”. Thế nên ở đơn vị nào, bay loại máy bay nào hắn cũng xông pha, cũng tình nguyện. Hắn không bao giờ từ chối khi có bạn bè nhờ đi bay thế vì bận chuyện riêng tư, chuyện gia đình... dù ở đâu, lúc nào hắn cũng nghe kháo là “đi bay thế rất dễ lên bàn thờ”. Rất điển hình, có thằng bạn cùng tên khác họ với hắn, ngày xưa cùng chung đơn vị, đang ở gần đây. Bạn bè lâu lâu tụ tập lại với nhau để biết là còn có nhau. Bao giờ cũng thế, chuyện mới chỉ là chuyện áo cơm, rất ít; chuyện cũ ai cũng thuộc lòng, nói hoài vẫn như mới! Người bạn bao giờ cũng tìm dịp nhắc lại cho người chung quanh biết là ngày xửa, ngày xưa, khi nó mê đắm vợ nó bây giờ thường hay nhờ vã hắn bay thế... Và cứ thế, tuổi thanh xuân của hắn cứ ngày một ngày hai phiêu bồng với mây, với gió, với nắng, với mưa trên khắp vùng trời miền Nam nước Việt...

Ôi những toan tính rốt cuộc cũng bất chợt chạy bạt mạng theo đoàn người di tản buồn, không một lời từ giã; không biết mình đi đâu, về đâu vào buổi trưa ngày 29 tháng 4 năm 1975 giữa tiếng bom đạn vang rền, giữa những hổn loạn cùng cực! Bất chợt đến nỗi không kịp mang theo người yêu dấu chỉ ở cách phi trường 45 phút chạy Honda! Cũng may là “ngã nhưng chưa về không” mà “ngã” cho hắn thêm nhiều cay đắng, đau thương hơn khi nhận ra mình phải sống đời tha hương, viễn xứ, để lại sau lưng một quê hương nghiệt ngã, rách nát; để lại sau lưng bao tình thâm, nghĩa trọng, bao ơn nợ bạn bè! Những chặng đường hắn đã đi qua từ khi tan đàn sẫy nghé thật lắm gian truân và tủi cực!

Rồi một ngày tháng 12/77 hắn đã rất đau đớn khi tất cả những hy vọng trở về, hy vọng gặp lại người xưa tan biến theo từng dòng chữ nằm gọn trong một bức thư viết tay của một người thân vượt muôn trùng nằm trên tay hắn. Rồi hắn đã như hốt hoảng nhận ra rằng “đã đến lúc nên có một gia đình”!

Lập gia đình không phải với người không yêu, nhưng có lẽ không đủ thời gian mật ngọt cho một chuyện tình, không đủ thời gian cho những lãng mạn rong chơi, nên lắm lúc hắn lại thấy khát khao, xao xuyến khi bất chợt thấy những ngây thơ hồn nhiên, những nhí nhảnh của tuổi thanh xuân trên những cặp tình nhân chân sáo tay đan, sánh bước bên nhau trên biển cát hoàng hôn, dưới sương chiều tản mạn. Những tươi vui, đằm thắm của một người khác phái cũng làm cho hắn rung động, cũng gây cho hắn cái cảm giác bất toàn trong cuộc sống tình cảm riêng tư, và cũng là dịp cho con tim lãng mạn của hắn mơ hoang, mộng hảo. Dĩ nhiên, đâu phải bất cứ ai cũng có thể làm chao động được một tình yêu đã ngủ vùi!

Và cứ thế, ngày một ngày hai, hắn vẫn sống trên quê hương đất nước này như một người khách lạ. Mỗi bình minh, mỗi chiều xuống, mỗi khi ngất ngưởng men say hắn khát khao, ao ước được sống lại khoảng đời thơ ấu, được trở về bên dòng sông xưa một lần tắm mát. Hắn thèm được viết lại một lá thư tình rồi rụt rè, hồi hộp chờ đợi đưa cho người con gái hắn thầm yêu, trộm nhớ khi tiếng trống cuối năm học từng hồi giục giã trong sân trường đầy xác phượng và vang vọng tiếng ve sầu.



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả