Tự Khúc Chiều
**Những buổi chiều nơi đất khách, khi những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua chợt làm ta rùng mình... Có chiếc lá mỏng manh nào vừa rơi xuống, để giật mình, giọt nước mắt ta rơi... Vài sợi nắng vương trên mái tóc ta xoã dài, có phải nắng cũng cảm thông với ta? Nỗi nhớ nào vô tình ùa đến, để bất giác ta thấy mình sống lại với ngày xưa. Ta thấy mình lạc lõng, bơ vơ chốn đông người... Ta cố nhớ, cố tìm một điều gì ...dường như ...không có thật. Ta cố quên, cố chạy trốn những gì chính ta cũng không rõ ... Một nỗi buồn nhè nhẹ len vào trong ta, trong tâm hồn một cô bé quá đa sầu, đa cảm ...Có phải vì ta qúa nhạy cảm nên tâm hồn cũng yếu đuối, mong manh???...