Tình Ca Giáo Viên Miền Núi Chương 52

LII

Tình Ca Giáo Viên Miền Núi

Chúng tôi xuống nhà ăn thì mọi người vẫn còn ở đó đông đủ, anh Hưng, anh Giáp, chị Nhung, chị Hương từ thị xã trở lại trưa nay cùng chuyến xe với anh Tình, còn lại là anh Nhật, chị Hiệp, anh Bài, anh Khoa, anh Ít và chị Chức. Mọi người thấy chúng tôi xuống thì` quay sang chọc tôi.

-- Chắc đêm qua thức khuya viết thư tình hay trằn trọc nhớ người yêu nên chàng trai đa tình ngủ mãi tới bây giờ? Chừng nào đãi ăn đây?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh Hưng tiếp:

-- Thứ bảy trước có cô Nhung lên tìm Quang đó, nhưng về ngay vì không có Quang ở đây. Không hiểu sao không viết thư gì để lại. Anh có hỏi nhưng cô ấy chỉ nói khi nào Quang về thì nói lại là Nhung lên thăm Quang thôi.

Tôi vội vàng hỏi:

-- Nhung có nói gì khác không anh?

Anh Hưng trả lời:

-- Không, nhưng cô ấy mặt xanh xao lắm.

Chị Chức nói:

-- Chắc là bị ốm nghén rồi. Chúc mừng Quang sắp làm cha!

Anh Tình quay mặt nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên và như thầm hỏi xem Nhung là ai. Tôi chẳng biết nói sao trước câu nói của chị Chức nên lách người ngồi xuống ghế, anh Tình cũng làm theo tôi. Tôi với tay lấy cơm đưa cho anh Tình, rồi lấy phần tôi, nói phớt lảng chống chế:

-- Có lẽ các anh chị đã biết anh Tình, và chắc anh Tình cũng biết qua về các anh chị rồi nên Quang khỏi cần giới thiệu dài dòng làm chi.

Rồi tôi quay sang chị Chức khen:

-- Hôm nay chị đã tiệc ha? Đồ ăn trông ngon quá, làm bụng đói cồn cào rồi nè, chị Chức!

Anh Nhật nói:

-- Theo lời thầy Tình thì thầy Tình và Quang là bạn nối khố từ nhỏ. Như vậy thì chắc không có gì trở ngại khi làm việc chung với nhau. Vậy giao cả cho các cậu và ông Ít chuyện này đó! Còn chỗ ngủ của thầy Tình, Quang coi sắp xếp đâu cho tiện cho các cậu nhé!

Tôi nhanh nhẹn nói:

-- Khỏi lo chuyện đó đi anh, tụi em ở chung phòng được mà!

-- Vậy thì tốt. Bây giờ mình ăn uống xong xuôi rồi lên phòng trên để hai cậu này ăn uống rồi lo liệu việc chiều nay đi.

Cô Hương ngồi cạnh tôi nghiêng người nói nhỏ:

-- Chút nữa Quang lên phòng Hương có một tí chuyện!
-- Chết Quang rồi nha em. Bây giờ các cô sẽ xé xác em ra cho mà xem.

Câu nói đùa của chị Chức là cô Hương đỏ mặt nói chống chế:

-- Chị Chức nói bậy quá nè. Em với Quang có gì với nhau đâu!

Mấy anh lại càng có dịp cười. Anh Bài nói:

-- Có hay không thì ai mà biết! Chuyện riêng của hai người mà!

Tôi biết có nói gì thì cũng chỉ làm họ cười thêm thôi chứ chẳng phải họ xấu tánh hay không biết tính tình tôi xưa nay nên im lặng, gắp cơm ăn một cách tỉnh bơ, giả tảng như không nghe gì. Phải thông cảm với hoàn cảnh sống nơi làng mạc hẻo lánh, mỗi lần có dịp vui nghịch cười đùa thì cứ việc cười đùa vui nghịch chọc ghẹo cho thoả thích bù lại những ngày thui thủi một mình. Những chọc phá vui chơi đó làm chúng tôi gần gũi với nhau hơn là chia rẽ. Chúng tôi, nói chung chung, dù xuất thân xã hội, hay quan điểm chính trị khác nhau, vẫn yêu mến thương yêu nhau như trong một đại gia đình.

Khi mọi người đã đi cả rồi chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi giải thích với anh Tình:

-- Ở đây các anh chị hay đùa giỡn thế đó, anh Tình đừng để ý!

Anh Tình cười:

-- Khỏi cần nói mình cũng hiểu được mà! À mà Nhung nào vậy? Có phải là Thanh Nhung hát hay, trưởng ban văn nghệ, học chung lớp 12 với tụi mình không?

Tôi biết dấu anh Tình cũng chẳng được, trước sau gì rồi cũng có người nói nên trả lời trực tiếp câu hỏi của anh, nhưng không khai hết moi sự không phải vì không tin tưởng anh mà vì thấy anh càng biết ít càng tốt, đỡ phiền toái cho anh sau này.

-- Đúng vậy! Nhung lên đây thăm và gặp Quang một lần gần một tháng rồi, Quang giới thiệu với các anh chị ở đây rồi từ đó mọi người chọc hoài.

Anh Tình cười:

-- Mình cũng đoán biết hồi đó hai người có tình ý với nhau mà! Mình còn nhớ hồi đó có anh chàng nào hay đeo đẽo sau Nhung nữa kìa?

-- Cha ơi, chú chủng viện mà cũng để ý chuyện tình cảm người khác nữa sao?

-- Chuyện rõ ràng thế mà không thấy thì chắc mình mù là cái chắc! Còn Quang tưởng đi tu là không biết chuyện tình cảm sao, có lẽ còn biết hơn người trong cuộc đó vì nếu không làm sao các cha các thầy có thể hướng dẫn những giáo dân nè, nhất là giới trẻ hay những cặp sắp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân?

-- Thôi biết rồi ông thầy!
-- Đừng cho ai biết là mình đi tu nha! Mất công họ thành kiến, cứ xem mình là bạn như xưa nay, hay như bất cứ giáo viên nào khác. Chuyện đi tu, chỉ để hai anh em mình biết thôi. Hồi xưa lúc đi học lớp 12, năm chủng sinh ở Pleiku bọn mình lên Kontum không được ở lại học chung với bọn Quang có mấy ai biết đâu.
-- Ừ hồi đó mấy anh dấu hay thiệt, cả cô Tuyền dạy Pháp văn cho các anh cũng không biết! Lúc cô đề nghị các anh sang học Anh văn với bọn Quang dưới sự giảng dạy của thầy Đàm làm bọn Quang ngạc nhiên vì các anh cũng theo kịp và hơn cả đám này!
-- Tại chủng viện hồi đó bọn mình vừa theo học chương trình Pháp vừa theo học chương trình Việt mà! Đâu có phải tài giỏi gì, tại chịu khó siêng năng và có thời giờ thôi! Cô Tuyền dạy cuốn bọn mình đã học năm lớp 7 nên bọn mình biết hết thì có gì lạ đâu!
-- Thì ra là vậy, nhưng anh lúc đó nói tiếng Anh và dịch hay hơn cả Trần Tiến Sỹ mới thật là hay, anh chàng đó học hội Việt Mỹ ra đó.
-- Ồ cái đó tại Sỹ nuốt chữ thôi, chứ mình có hay hơn đâu. Quang cũng có kém gì mà cứ cất bổng người khác thế!
-- Thôi thôi, anh em mình đừng bốc thơm cho nhau kiểu mẹ hát con khen hay nha! Chiều nay anh em mình đi tản bộ Quang có chuyện riêng cần nhờ tới anh.
-- Được mà, chuyện gì minh làm được, mình sẵn sàng!
-- Thôi ăn nhanh đi, để đồ ăn nguội mất, chị Chức lại bảo mình chê các món chị nấu.

Vừa ăn tôi vừa suy nghĩ không biết cô Hương có chuyện gì, chắc là liên quan tới Du thôi, vừa nghĩ không biết tôi phải cho thầy Tình biết những gì và dấu những gì. Nói thật cho thầy Tình biết cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng sợ phiền phức cho thầy, cho những người liên hệ thôi, nên tôi ráng suy nghĩ chọn lọc những thứ có thể nói, những thứ không quan trọng hay không nên nói thì bỏ ra. Tôi hy vọng thầy Tình có thể thay thế thôi dạy khoá dạy giáo sinh Thượng này để tôi tìm cách xin phép về thị xã lo chuyện riêng tư cho đâu vào đó và nếu có thể được lo luôn chuyện mấy người bạn đang chờ trong rừng lồ ô.

Nguyên Đỗ


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả