Tình Là Gì

(Gửi Nguời trong thơ)


Tình là gì ?
Là một thứ tinh thể đặc biệt đuợc tiết ra từ tim, khối óc, và linh hồn . Ba loại tinh thể này pha trộn lẩn nhau để kết tinh thành một tình yêu màu nhiệm. Tình chẳng khác nào đuợc xây bằng đá quý, kim cuơng cẩm thạch .

Tình có đủ chất luợng là một mối tình tinh vi, hạnh phúc. Tình say xưa ôm hớp những vị ngọt ngào đậm đà ân ái nhất.

Tôi mê tình, tôi say xưa với tình. Tình như băng phiếm thạch thanh tao tinh khiết. Tình bọc ở hồn tôi, thân thể tôi đến run lên, tình cho tôi hơi ấm là lạ, đắm đuối của mê say .

Ngôi vị tình yêu với tôi cao quá, cao đến tôi phải ngoi ngớp, phải thả lỏng tinh thần, nuơng theo u mê huyền ảo .. thì mới có thể đi đến đuợc tuyệt đỉnh của yêu đuơng.

Tình như buổi sáng trong sạch, như tiếng chim cất tiếng hót đầu lòng, mới mẻ, trong suốt sau một đêm say ngu?

Tình như ánh bình minh lố dạng, chói lòa huyền diệu. Những tia sáng chiếu ra từ lồng ngực như hào quang, diễm ảo và sáng láng..

Tình chỉ có cho đi .. và âu yếm gọi về trong giấc ngủ chiêm bao, bên bờ gối mộng.

Tình như tiếng nhạc của nàng, vòng tay của gã. Tình thoát ra ở đầu môi khoé mắt, làn tóc, bờ vai. Tình uy nguy lộng lẫy, lồ lộ ra từ làn da mùi thơm kỳ diệu của nàng mà chỉ có gã mới cảm nhận đuợc sự huyền bí tinh thể ấy.

Tôi nghe tình rúng động khi bên cạnh nguời tôi yêu, tình làm tôi nhớ nhung chất ngất, tình làm cho tôi lâng lâng, dâng tràn cảm xúc .

Tình ôm tôi như khí trời : Tình cho tôi mùa Xuân tuơi trẻ, ôm trái tim chim sáo đậu trên cành thơ nhạc .

Tình cho tôi mùa Hạ oi bức, cánh đồng khô cháy của giọng lưởi, cánh tay rủ ruợi của sự giận hờn, ghen tuơng bóng gió.

Tình cho tôi mùa Thu, lá chếch phủ trùm, suơng mù giăng kín tâm hồn và trái tim cảm cúm ; tình cho tôi nỗi lòng man mác, ảm đạm, thê luơng ; tình còn cho tôi trái tim rỉ máu khi nguời tôi yêu quay lưng sang bờ bến khác. Tình tôi, tình mùa thu .. như lá rụng bên lề !

Tình cho tôi mùa Đông, lạnh lùng, cô đơn buồn bả của tâm hồn. Tình cho tôi tuyết lạnh trắng xoá môi hôn ; tình cho tôi cành khô trơ trụi, không nhạc, không đàn, không lời tấu khúc ; tình bắt tôi vĩnh viễn mất đi nguời tôi yêu mến nhất.

Tình tiết ra từ bờ môi, từ dòng thơ trên tờ giấy trắng, và thơ bắt đầu mọc cánh, bắt đầu biến hóa ra vị thiên thần. Thơ chở nguời tôi yêu đi lên cung mây, thơ đưa tình tôi vào cửa thần phù. Và từ đó, hồn tôi biến hóa hoang vu, huơng hoa thảo duợc và có phép nhiệm màu.

Tình như con thuyền tròng trành trên sóng, hoang vu quá mức cũng sẽ chạm vào bóng tối vỡ tung đi giấc mộng ban đầu. Giấc mộng tôi đã vỡ, tình yêu tôi cũng đã chìm nghỉm vào hố sâu của tâm hồn, thơ tôi đang lơ thơ rớt sâu vào đáy vực của sầu tư. Trái tim tôi đang thoi thóp, chết ngợp. Tôi mong ai ? Đừng thổi thêm làn gió lạnh mà hồn tôi sẽ khối lại thành băng.

Xin hãy cứu vớt tôi lên đi .. hỡi tình yêu, nguời yêu ! Tình tôi đang chết đuối và thơ cũng đang chết đuối. Tình ở đâu đây, ở xa đó hay trên cao kia .. tình có nghe chăng ?? Tôi chết ngất cũng vì yêu quá thôi .. ôi !


12/07/03


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả