Mùa Thu ...

Mùa Thu đến theo công thức đã được tạo hoá đặt ra từ lâu lắm rồi, cho điểm không gian của em và anh, lâu từ thuở đất trời còn mịt mù sương khói, từ trước cả khi ta quen nhau - kiếp ấy. Công thức Mùa Thu cho thành phố chúng ta là sương mù buổi sáng, là băng giá đọng trên kính xe, là cái lạnh không quá lạnh đến nỗi phải đeo găng tay, nhưng đủ lạnh để nhớ, để thèm ...

Ta quen nhau kiếp ấy, rồi ta lạc nhau ngay cả khi điểm không gian này còn có em ngày mới lớn, và anh, những ngày đại học Ngày ấy, cô bé của anh nghịch ngợm, ngang bướng nhưng chắc chắn đã biết xao xuyến khi mùa tựu trương với gió lành lạnh kéo theo sương mù báo hiệu đầu Thu. Mùa Thu đối với anh ngày ấy, luôn mang một vẻ âm thầm, một vẻ bí mật, trống vắng không tên .

Vũ trụ này, tinh cầu này, được biến chế bằng những công thức bất di dịch, để Thu luôn luôn về bằng những dấu hiệu âm thầm nhưng rõ nét, chơi vơi buồn nhưng rộn rã tim. Để rừng phong đổi màu đỏ rực, rồi bất chợt, không hẹn, mà cùng một ngày, những cánh lá rủ nhau giã từ cõi sống, hẹn nhau kiếp lai sinh. Khi Xuân về, từng cặp lá tình nhân của truyện tình trắc trở năm cũ tìm về nhau khao khát yêu thương. Như em, như anh.

Anh thầm cảm ơn những cơn giông bất chợt Mùa Hạ đã qua đi để thay vào đó là thầm lặng của Mùa Thu. Mùa Thu vẫn âm thầm, nhưng không còn bí mật, trống vắng như ngày xưa, bởi vì bây giờ anh đã biết người cầm giữ chìa khoá bộc lộ bí mật đó chính là em. Mảnh zig-saw puzzle cuối cùng em đã nghịch ngợm dấu trong tay áo từ bấy lâu nay.

Yêu dấu ạ, hãy cho anh cái mảnh nhỏ bé đó để anh hoàn tất bức tranh của chúng ta . Em lại bướng bỉnh nữa phải không? Ừ thì thôi, trong trí anh, và trong cả cái đầu nho nhỏ bướng bỉnh của em, bức tranh luôn trọn vẹn dù em có nghịch ngợm dấu đi cái mẩu nho nhỏ đó ... làm con tin.

Bé ạ, sáng nay cũng vẫn cái lạnh đủ để buốt tay, nhưng không đủ để đeo găng. Ý tưởng ngộ nghĩnh đến với anh cho vừa cái nghịch ngợm của em. Phải rồi, một sáng Thu nào đó, đi bên em, thế nào anh cũng sẽ thực hiện cái phương pháp tinh quái để sưởi ấm tay của anh! Cách đó sẽ rất êm ái, rất tuyệt vời, đối với anh, nhưng chắc chắn em sẽ hét lên và đấm anh thùm thụp.

Mùa Thu của chúng mình đó . Điểm không gian của chúng mình đó, em dấu yêu. Bí mật và thiếu vắng của những mùa Thu năm xưa không còn là những day dứt trong hồn. Kể từ em, Mùa Thu đem an bình. Bởi vì tình yêu của chúng mình không phải theo một công thức nào, dù đó là công thức của hoá công ...



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả