Thứ bảy, ngày...


Người ơi !

Như một trùng hợp ngẫu nhiên, sáng nay Cờ cũng có việc ra đường rất sớm. Nơi Cờ, trời không mưa Người ạ. Nắng. Màu nắng dìu dịu của mùa Đông. Cái nắng mùa Đông ham muốn sáng lên hơn nữa, muốn chứng tỏ rằng nó vẫn còn có thể đem chút hơi hướm ấm ấp trải lên thành phố buồn đìu hiu quanh năm. Sáng thứ bảy đường sá vắng tanh. Cờ lái xe thật chậm. Cờ đếm đủ hàng cây hai bên đường, thẳng tắp đều đặn và gần như trơ lá ! Giọt nắng ban mai yếu ớt trên cành càng làm tăng vẻ khô khan, gầy guộc. Điều gì đó vừa thoáng qua, Cờ lẩm nhẩm... Ngàn cây thắp nến lên hai hàng... Để nắng đi vào trong mắt em... (TCS)

Ừ... ngàn cây thắp nến lên rồi đó ! Người có thấy không ? 



Chủ nhật, ngày...

Cứ hễ bên kia nắng là bên này mưa. Lạ thật. Cơn mưa rả rích cả đêm hôm qua. Sáng nay mở cửa ra lấy tờ báo, nhìn mặt đất đầy nước Cờ lắc đầu ngao ngán. Xỏ chân vào đôi dép Cờ nhón nhén bước vì sợ ướt, sợ cái lạnh truyền vào đôi bàn chân. Quay lại nhà, Cờ xoa hai bàn tay vào nhau xuýt xoa... lạnh ghê !

Cờ thường viện cớ trời mưa để lười ra ngoài. Ngồi bó gối ở sofa nhìn ra cửa sổ. Khung cửa sổ phía trên cao của phòng khách có hình thang cân và lớn khổ, Cờ đặt tên cho nó là "Cửa sổ bốn mùa" . Bởi từ khung cửa này, bức tranh thiên nhiên tự tô vẽ lên màu sắc của trời, của mây, của hoa, của lá...Cũng từ khung cửa này Cờ biết được mùa nào trong năm, ngày mưa ủ rũ, ngày nắng rực sáng. Như hôm nay, Chủ Nhật, bức tranh được phủ một màu xám ảm đạm. Tự dưng Cờ buồn theo.

Phải chi Người gởi được về bên này một chút nắng...cũng đỡ ! 



ngày...tháng...năm...

Nửa đêm thức giấc. Xoay người qua một tư thế khác dể chịu hơn, Cờ cố dỗ lại giấc ngủ. Giấc mơ không biết bắt đầu từ đâu...cũng chẳng có kết cuộc... đã đánh thức Cờ dậy một cách vô lý! Có khi nào Cờ được nằm mơ đâu, hiếm hoi lắm. Trong giấc mơ hình như Cờ thoáng thấy nửa mảnh trăng, ánh của nó lấp loáng, nhoè trên mặt nước. Cờ tỉnh ngủ hẳn, nhìn ra cửa sổ... Kỳ lạ! Lại có nửa mảnh trăng như đang treo trên cành cây... Cờ liên tưởng đến hai câu thơ của một người hôm nào :

em che nửa mặt, ơ hờ

ta phô ra trọn hai bờ...tương tư

Cờ cười một mình trong bóng đêm. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra làm cho Cờ cười bật thành tiếng. (Hmm...nếu em không che nửa mặt, thì sao nhỉ ?) Càng cố nén giữ tiếng cười của mình, Cờ vô tình biến nó thành những âm thanh kỳ dị và làm cho chuỗi cười của Cờ cứ thế mà dài ra thêm.

em phô trọn mặt, bất ngờ

giật mình ái ngại, ta lờ...quay đi !

Cũng tại... Người mà thôi !




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả