Nụ cười mùa Đông

Tiệm bánh mì Như Quỳnh đã khai trương được hơn hai tuần, mà mãi đến hôm nay tôi mới biết nhờ bà chị dâu.
Trời mấy hôm đổ tuyết thê thảm, đến tối thứ bảy mới ngưng được tí thì hai chị em rủ nhau đi chợ. Tự nhiên bà chị "thèm" ăn bánh mì thịt nguội:
- Nghi, đưa chị ghé tiệm bánh mì thịt nguội chút nha. Chị mua bánh mì để mai ăn sáng.
Tôi hỏi lại:
- Chị nói tiệm bánh mì sát bên cạnh chợ Atlantic đó hở?
Bà chị lắc đầu:
- Không phải. Hôm nọ nhỏ Trang nó chở chị ra tiệm bánh mì Như Quỳnh, cũng ở trên đường Adams.
Tôi ngạc nhiên. Ở khu North Phila, chỉ có mỗi một tiệm bánh mì thôi, đâu còn tiệm nào nữa. Tôi nhìn bà chị dâu:
- Chị có chắc không đấy? Tiệm bánh mì nằm trên Adams Ave, hay là Adams Run?
Bà chị ngây ngô hỏi lại:
- Adams Ave chứ Adams Run là...cái đường gì?
Tại bà chị dâu tôi vừa mới sang Mỹ, nên chỉ biết tên những con đường mà chị ấy đi qua hàng ngày. Ngoài ra thì mù tịt. Tôi phá bà chị dâu:
- Adams Ave là cái đường có chợ Atlantic. Còn đường Adams Run là con đường...nằm bên cạnh đường..."Eva...rượt"...
Bà chị "hả" thật lớn:
- Đường gì mà Eva rượt hả Nghi?
Tôi tỉnh bơ:
- Thì Bà Eva rượt nên Ông Adams mới...run...
Tôi phì cười khi thấy bà chị dâu cứ ngớ người ra. Tôi lấy tay đập vào tay bả:
- Em đùa thôi. Con đường Adams Ave nối dài, bắt qua ngã tư của vùng khu ngoại ô thì đổi sang là Adams Run. Chị có chắc là bà Trang chở chị mua bánh mì ở đường Adams không?
Bà chị dâu gật đầu quả quyết:
- Chắc mà. Đường đó chị đi mỗi ngày.
Tôi gật đầu:
- OK, vậy thì đi. Chị chỉ cho em biết khi sắp đến gần tiệm đó nhé. À, mà chị biết nó nằm cắt ngang với đường nào không?
Bà chị dâu lắc đầu:
- Không đâu. Làm sao mà chị nhớ cho được.
Tôi lái xe từ từ khi bà chị làm cái la bàn chỉ dẫn một cách...rùng rợn:
- Nè Nghi, đi thẳng nha. Đó đó, giữ lane bên này nè...
Tôi hỏi:
- Bên này là bên nào bà?
- À, à bên kia đó, bên phía Nghi đó...
- Ý chị là lane bên ngoài hở? Chị muốn quẹo trái?
- Ừa, đúng rồi đó. Xong rồi đi thẳng tiếp nha...Đó đó, thấy cái nhà bự không?
- Nhà bự nào? Hai ba cái nhà bự, ai biết bà muốn cái nhà bự nào?
- Thì cái bự nhất kia kìa. Cái nhà có cái chữ gì to to ở trên cái bảng đó...Gì mà Wa...Wa đó.
Tôi ngước nhìn cái sign. À thì ra là nhà bank Wachovia. Tôi hỏi:
- Chị muốn quẹo trái vô đó hở?
- Ừ. Quẹo vô đó đi...Í không phải vô đó, vô phía trên á...
Trời ơi, trời thì...tối, mắt tôi thì...mờ tịt. Tuyết thì...từng đống nằm chễm chệ bên đường. Mà bả thì...cứ í, rồi á, tôi phát điên lên luôn:
- Chùi ui là chùi, bà muốn em quẹo đi đâu hở bà, nói lẹ lên không thì cái thằng đang lái ở đằng sau nó "tông" cho một phát là rồi đời...
Bà chị dâu hét lớn:
- Đó, quẹo vô chữ "Enter"!
Tôi lắc đầu, quẹo xe "enter" vào tiệm McDonald's:
- Vậy mà bà nói quẹo vô nhà bank.
- Thì...hai cái nhà bự nó gần nhau mà...hì hì...ai mờ "bít". Nè, Nghi thấy chưa, tiệm bánh mì Như Quỳnh đó...thấy không?
Gặp cái con "mù" như tôi thì phải đợi lái đến nơi may ra mới thấy. Tôi cho xe chạy theo hướng bà chị chỉ. Đến nơi tôi tìm chỗ đậu xe. Tôi bước theo bà chị về phía cửa tiệm. Đèn đóm bên trong đã đượt tắt bớt đi...
Tôi nhìn cái bảng để giờ mở và đóng cửa: Thứ bảy từ 9AM - 8PM.
Tôi xem đồng hồ, mới có 6 giờ chiều. Tôi quay sang bà chị dâu, cự nự:
- Bảo 8 giờ tối mới đóng mà. Sao 6 giờ đã đóng vậy?
Vừa lúc ấy, tôi thấy có người đàn ông bước vội ra mở cửa cho chúng tôi. Anh ta nhìn tôi cười và mời vào bên trong. Tôi đưa tay chỉ cái bảng giờ. Anh ta gãi đầu, gãi tai:
- Tôi biết. Đóng sớm là không đúng qui định.
Tôi hỏi lại:
- Thế sao anh vẫn đóng?
Anh chàng giả lả:
- Tại hôm nay trời tuyết mà cô...
Tôi bảo:
- Thế thì anh nên viết lại cái bảng khác, nhớ đừng để giờ.
- Chứ để cái gì?
Bà chị dâu biết tôi sắp giở trò. Bà ta đưa tay nhéo tôi. Tôi cứ tỉnh bơ:
- Bánh mì Như Quỳnh mở và đóng cửa tuỳ theo...thời tiết!
Anh chàng cười:
- Thôi mà cô, tôi biết lỗi là đã đóng cửa sai giờ rồi mà. À, cô muốn mua bánh mì loại nào?
Bà chị tôi nói:
- Một ổ thịt nguội. Hai ổ thịt nướng. Một ổ bánh mì bì.
Tôi đi vòng vòng trong tiệm, và nhìn những thứ được bầy bán trong tủ lạnh. Nào là bánh lá, giò thủ, giò lụa, chả chiên, chả quế...Bà chị hỏi tôi:
- Nghi, em thích ăn bánh mì chả lụa không?
- Không chị. Bánh mì thịt nguội được rồi.
Bà chị dâu hỏi anh chàng:
- Bánh mì thịt nguội có chả lụa trong đó không?
- Dạ có.
Tôi nói:
- Vậy thì cần gì mua bánh mì chả lụa. Lấy bánh mì thịt nguội là được rồi. À, mà có thật không đấy anh?
- Thật mà cô.
Tôi cắc cớ:
- Anh...uy tín chứ?
- Dạ vâng. Bảo đảm mà.
- Thế tại sao lúc nãy anh đã...không giữ uy tín?
Anh chàng ngạc nhiên:
- Lúc nào hở cô?
Tôi chỉ tay ra phía cửa. Anh chàng nhăn nhó, cười như mếu:
- Trời ơi, tôi biết lỗi rồi mà. À, thôi tôi tặng cho cô thêm một ổ để...đền tội đấy. Cô muốn bánh mì gì?
Tôi nói ngay:
- Thịt nguội.
Tôi lại chỉ tay về phía tủ có đựng bánh lá, bánh bột lọc, hỏi:
- Bánh lá và bánh bột lọc là nơi khác bỏ mối cho anh, hay là tự tiệm làm thế?
- À, nơi khác. Nhưng mà là người quen biết, ngon lắm đấy. Cô ăn thử đi.
Tôi nheo mắt hỏi:
- Thế...có free không?
- Có chứ, cô cứ lấy tự nhiên.
Bà chị dâu tôi lại đá tôi một cái. Tôi cứ tỉnh bơ, giơ tay bốc cái bánh lá nhỏ bằng hai ngón tay đưa cho bà chị tôi một cái, tôi một cái. Tôi ăn thử và gật gù:
- Ngon thật. Quả là anh có...uy tín!
Anh chàng cười khoái chí:
- Đương nhiên rồi.
Tôi chợt hỏi:
- Xin lỗi anh nhé, anh tên gì vậy? À, tôi hỏi để mai mốt có gọi phone oder hàng thì dễ tìm anh thôi, chứ không có ý gì đâu.
Anh chàng thật thà:
- Danny, tôi tên là Danny.
- OK, anh Danny. Tôi sẽ giới thiệu cho bạn bè và gia đình tôi tiệm Như Quỳnh cho anh.
Anh chàng cười và cám ơn. Tôi đảo mắt và thấy cái máy pha cafe và bình nước trà to tổ bố phía bên trong bàn. Tôi hỏi:
- Anh tự pha cafe à?
- Uh huh. Cafe ngon lắm đó, cô có muốn uống không?
Tôi nói:
- Free hở?
Bà chị tôi lại đá tôi một cái. Danny cười thật tươi:
- Đương nhiên rồi.
Tôi đòi hỏi:
- Tôi bị đau bao tử không uống cafe được. Nhưng lại rất thích uống nước trà nóng. Trời lạnh mà được ly trà nóng thì còn gì bằng...
- Thì tôi pha ly trà nóng cho cô. Bảo đảm rất thơm ngon. Và bảo đảm rằng cô sẽ thích.
Tôi confirm:
- Cũng là...free chứ hở?
Bà chị tôi hết nhịn nổi:
- Nghi, em có cho người ta làm bánh mì không? Cứ nói hoài Danny quýnh cả lên, làm có mấy ổ bánh mì mà mãi vẫn chưa xong kia kìa.
Tôi nói:
- Thế thì sẽ bị...phạt. Này nhé, để khách đợi quá lâu. Cả hơn nửa tiếng chỉ có 5 ổ bánh mì mà làm vẫn chưa xong. May là lúc này không có khách, nếu có khách đông thì sao? Chị thấy có đáng bị phạt không?
Bà chị hỏi:
- Phạt cái gì?
Tôi gõ gõ ngón tay trên bàn:
- Thì...free thêm ổ bánh mì nữa để chứng tỏ...uy tín của tiệm Như Quỳnh...
Anh chàng cười như mếu:
- OK, OK, tôi không những free thêm ổ bánh mì nữa cho cô, mà tôi free luôn...cả đời tôi cho cô nữa...
Bà chị tôi cười hỏi:
- Cô nào? Ở đây có hai cô lận. Tôi có chồng rồi, con Nghi thì chưa...
Tôi vừa nghe xong thì cell phone tôi reng. Tôi nhìn call ID. Trời ơi, con bạn thân gọi từ Las Vegas, vị cứu tinh của tôi. Bắt phone, tôi nói:
- Hello, dạ em đây honey...
Con nhỏ bạn tôi nổi cáu:
- Honey cái con khỉ ấy. Mày đi đâu mà tao gọi ở nhà không có ai bắt phone?
Tôi vừa tiến ra phía cửa, vừa cố tình nói lớn:
- Dạ, em sắp xong rồi honey ơi. Chỉ còn đợi người ta pha ly nước trà nữa thôi là em về liền...
Con bạn tôi tiếp tục "rủa" tôi:
- Cái con quỷ sứ này. Mày nói cái quái gì thế hở? Ai là honey của mày? Còn trà hay cafe gì đây?
Tôi bước hẳn ra bên ngoài cười muốn vỡ bụng. Thế là tha hồ giải thích cho con bạn. Lát sau bà chị tôi cũng ra tới nơi. Một tay bả cầm túi bánh mì, tay kia cầm ly trà nóng cho tôi. Tôi thấy anh chàng Danny đưa bà chị dâu tôi ra tận cửa. Him giơ tay chào tôi. Tôi cũng chào lại, tay đỡ ly nước trà nóng trên tay bà chị dâu, quay lại phía anh chàng ra dấu cám ơn, rồi bước vào xe hơi. Tôi bye con nhỏ bạn và lái xe chạy ra khỏi parking lot. Bà chị dâu tôi lắc đầu chịu thua:
- Hết biết em luôn đó Nghi. Nói láo quá mức tưởng tượng. Bày đặt honey này nọ nữa. Cứ như là đang nói chuyện với người yêu vậy. Tôi vừa lái xe, vừa cằn nhằn:
- Không phải sao. Ai bảo bà bán cái mà không...signal? Tôi không lo tìm đường thoát thân thì có phải là lãnh nguyên cái...ổ bánh mì bự tổ bố free đó không?
Bà chị dâu hứ một cái rồi hỏi:
- Ê Nghi, con đường cắt ngang với Adams Ave ngay tiệm bánh mì này tên gì vậy? Chỉ cho chị biết để mai mốt chị còn chỉ cho người khác chứ.
Tôi trả lời:
- Đường Tabor.
- Cái gì? Sao mà khó nhớ thế. Đọc là Ta-bô được không?
- Không được. Thôi thì là...Ta-bu đi nhé.
- Hả? Sao giống bài vũ điệu sexy thế?
- Thì vậy bà mới nhớ. Cứ nghĩ đến sexy thì nhớ đến đường Tabor...
Vừa lúc ấy, một chiếc xe bay từ bên trong con đường nhỏ ra ngoài đường Adams thật lẹ. Chút xíu nữa là đâm vào xe tôi. Bà chị dâu tôi hết hồn la hoảng. Bả bắt chước tiếng Bắc của Mẹ tôi:
- Bố tiên sư nhà nó. Làm bà hết hồn.
Tôi nói:
- Bà chửi thế thì nó cóc có nghe mà tôi nghe.
Bà chị dâu tôi quay sang tôi hỏi:
- Thế câu đó dịch ra tiếng Anh làm sao?
Tôi trả lời:
- Father angel monk house...him!
- Heh, câu này thì dễ nói đó Nghi. Nghi dạy tiếng Anh cho chị nhé?
- !!??!!



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả