ĐÔI MẮT BUỒN HIU

1.Ừ, tôi đã thấy đôi mắt đó một lần - một lần trong nỗi đau tình cờ cúi mặt, nơi sân của một nhà ga bé nhỏ hẹn hò . Buồn và xa xăm . Ướt đẫm muộn phiền, pha một chút long lanh, nhưng không phải long lanh từ số kiếp của những vì sao, mà là dấu chứng của những khoảng đời không trọn . Ngấn lệ xưa còn đó, mà mùa Xuân dường như đã mất hút phương trời...

2.Ai đã đọc được cuộc đời em từ dạo đó, để từng đêm, từng đêm trong chuyến tàu khuya qua con phố vắng, nghe lao xao những nỗi nhớ không ngờ. Giọt nước mắt nào xóa đi cơn thống hối chập chùng, muốn xin cho "H. ngày xưa" những xót thương oan khuất nguôi ngoai, từng ngồi mân mê những vết đau trên ghê' đá sương mù, tiếp nối dòng lệ sa, - thực ra đã ướt đẫm cuộc đời từ một nơi rất xa, gọi là "QuÊ hương trong trí nhớ", khi tôi vẫn mãi là người lính biên thùy về phép, mang trái tim rách nát, đi bên cạnh một người xa xôi - đồng nghĩa với ca'ch lấp đầy khoảng trống trong hồn, hầu quên đi dáng xưa, mà tôi đã lỡ trao tập Thơ viết tay lần đầu của những tháng ngày mới lớn...

3.Em đã khóc hộ tôi, khóc hộ người, khóc hộ chính mình, như thể đang hóa thân thành nhân vật của tôi - người có đôi mắt buồn như em mà tôi đã gửi những xót xa trong đó. Ai bảo em có đôi mắt ướt làm chi, nên em phải gánh thêm những nỗi đau kẻ khác. Sao em lại gặp tôi làm gì, để chào nhau bằng những nụ cười buồn, mà dường như có chút rưng-rưng trong khóe mắt?

4.Thôi, em hãy vuốt mặt giùm tôi, để cho tôi quên đi quá khứ, và hãy lau mắt giùm em, để cho tôi thấy tôi còn ở trong em, với nỗi bình an gần gũi. Trái tim em là bầu trời quá lớn, chứa nỗi đau tôi dai dẳng không rời! Và, từ đó, tôi thấy mình nhỏ bé, mà em là chiếc bóng râm che mát cuộc đời.Em hiện hình trong đôi mắt của Mẹ tôi, cũmng đã ướt đầm những dòng lệ tủi!Ngày gặp em lần đầu trong mắt, sao gửi lại nhau chi những quay quắt không cùng...

5.Em đến giữa cuộc đời tôi trống vắng, mùi đạn bom còn lẩn khuất đâu đây. Trái tim đau giấu hoài không dám nhớ, bởi sợ lòng người đôi khi đổi thay! Chiếc "chăn" nào mà em mơ sưởi ấm, đắp xuống nỗi lòng ai, mà em thở than?Tôi vốn lạnh từ những tháng ngày chưa kịp lớn, khi tự đánh cá cuộc đời mình bằng những bước chân hoang...

6.Sao em lại cho tôi đôi bờ mắt thẳm, chứa chấp nỗi muộn phiền múc cạn lòng nhau. Và, tôi biết rồi đây không chừng em sám hối, bởi lỡ trao người những ray-rứt không thôi! Dù Định mệnh có muôn vàn ngăn lối, nhưng lối nào là lối để tìm nhau, và lối nào là lối dẫn đến thương đau, mà cuối đường tôi trở thành người chịu đựng!?

7.Ai cũng muốn cuộc đời xanh hương ấm, nên họ bước vào nhau với đôi cánh tay mềm, để từ đó có thể tìm lời yêu thương nồng thắm, nhưng biết đâu họ sẽ như những chiếc lá rụng bên thềm. Lá bay đi thì gió ngồi nhớ lá, lá bay về khi gió đã trôi xa, bởi dù gió có muôn đời chờ lá, thì lá cũng vàng bay theo bóng Thu qua...

8.Em như gió bay mù cõi Bắc, rồi về Nam tôi biết tìm đâu?Nhưng đôi mắt em vẫn trụ hoài trong trí nhớ , móc trái tim ra đau buốt nỗi lòng. Em đã gửi cho tôi một buổi chiều êm nắng, nhét vào bên trong những hạt lệ xanh. Hai tay ôm giấc mơ lành, tôi đem cất giấu mong thành tình nhau. Tôi cố nuôi trái tim mình khôn lớn, mà thức ăn là những khoan dung, dỗ dành từng đêm với những lời mật ngọt để giữ những nhịp đập hài hòa, hài hòa với cuộc đời, với em và với cả chính tôi - một con ngựa hoang trên lưng còn in vết thương hằn...

9.Tôi vẫn nhớ một ngày em đến, thăm nuôi tôi bằng trái tim hồng. Tôi khập khễnh đón người đầu ngõ, nghe vết đạn xưa rạn nứt trong lòng. Rồi từ đó tôi nhốt em trong ngăn tâm thất, đính phụ thêm đôi mắt buồn hiu. Những khi nắng xuống trong chiều, lòng tôi chợt nhớ em nhiều hơn xưa...

10. Thôi, đã nợ nần nhau ngần này chia sớt. Trời đã bắt em nhỏ lệ vào trong. Nỗiđau chảy xuống thành dòng, vô tình thấm ướt nỗi lòng "người dưng". Dù "khác họ" hay không cũng thế, đến được nhau bằng trái tim đau, vẫn là gặp gỡ nhiệm màu, nên tôi muốn tạ ơn ngày thương em. Tạ ơn tôi còn Niềm tin.Tạ ơn em nhiều - nên xin: Dù trong ngăn cách cũng còn có nhau, bởi đời là những cơn đau...


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả