Cao Mỵ Nhân và những dòng thơ nhân ái…

Nhân sự gia nhập của nhà thơ Cao Mỵ Nhân vào Câu Lạc Bộ Thân Hữu Hồng Lạc do 2 thi sĩ Châu Bá Thông (CBT) và thi sĩ Hà Huyền Chi đồng sáng lập, VH xin post bài viết của CBT về thi tập "Sau Cuộc Chiến" của nhà thơ CMN.
Mời bạn đọc:

Đã từ lâu tôi có nghe bạn bè nói về nhà thơ nữ CAO MỴ NHÂN mà tôi chưa có một lần đọc qua bất cứ tác phẩm nào của chị. Một tình cờ, tôi được người bạn thân, nhà văn, thơ Việt Hải nhờ tôi viết một vài dòng cảm nghĩ của tôi về thơ của Cao Mỵ Nhân vì anh quá bận và anh trao cho tôi tập thơ SAU CUỘC CHIẾN.

Liếc mắt nhìn qua ảnh bìa của tập thơ, bất chơt lòng tôi xúc động mạnh, một quân nhân Mỹ đang trong tư thế xếp lại lá cờ với dáng vẻ uất ức, chán chường, hình ảnh đó làm lòng tôi bồi vì hòan cảnh của anh và tôi không khác nhau cho lắm! nhưng anh còn có quê hương để mà uất ức, còn tôi… quê hương như ngìn trùng xa cách, những thóang nghĩ trong đầu là động cơ thúc đẩy tôi nhận lời người bạn một cách chân thành.

Cũng như tôi đã viết ở đọan trên, tôi có nghe qua đâu đó Cao Mỵ Nhân là một nhà thơ nữ, mà là nữ… quân nhân. Nào ngờ, chị chẳng những là một nữ quân nhân mà còn là sĩ quan cấp Tá của Quân lực Việt Nam Cộng hòa. Một quân lực mà thế giới biết tiếng và nễ vì. Tôi đọc bài mà chị lấy làm đề tựa cho tập thơ, tôi lại không thể nghĩ chị là một nhà thơ nữ! vì trong thơ của chị, tôi chỉ nhìn thấy nét hiên ngang của chàng trai giang hồ lang bạc mà tôi không dám so sánh với những câu …để đời trong Chinh Phụ Ngâm hay những vần thơ hào khí của Nguyễn Công Trứ … Và còn nhiều nữa, rất nhiều biểu tượng kiêu hùng của kẻ làm trai trong thời tao lọan:

Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao…(CPN)

Hay: Chí làm trai Nam Bắc Đông Tây
Cho phỉ sức anh hùng trong bốn bể (NCT)
Và ở chị:

Này đây: ngang dọc thế này
Sắc màu vô ngã hồn bay lạc lòai
Nhung y đã ủ thân dài
Đôi tà vỏ phục cứ hòai so le…(Sau cuộc chiến)

Chị tiếp:

Đang khi tham chiến bên trời
Kiếm cung chưa mỏi mệt người sắt son
Sầu ai lấp biển san non
Cũng không vơi được sầu chôn anh hùng…(Thao Thức)


Biết rằng hòai bảo không thành vì cuộc chiến đã tàn trong… thất vọng và non sông gấm vóc đã chia lìa, nhưng chị cũng vẫn đem cái hòai bảo “đội đá vá trời” của nữ nhi thời tao lọan gói gém trong những lời lẽ khiêm cung qua những vần Lục Bát nhẹ nhàng nhưng không thiếu cái hùng tâm tráng khí bộc lộ tâm sự của chị qua:

Mưa bao nhiêu nước cho vừa
Tan cơn lốc lửa, sao chưa mát lòng ! (Day Dứt)

Mát làm sao được chị Cao Mỵ Nhân! vì chúng ta là những người chiến sĩ bị bắt buộc phải…thua trận, cho nên cái uất ức đó tồn động trong tâm tư chị, của mỗi người chúng ta để rồi chị không thể khỏa lấp hay để nó ngủ yên trong tâm tư mình cho nên chị đã cho thóat ra bằng những vần thơ vừa oai hùng, vừa u uất, chẳng những nói lên cái tâm sự ngút ngàn của riêng chị mà còn trút ra cái tâm sự đau thương của bao nhiêu triệu người Việt nam xa xứ nữa chị ạ.

Đọc thơ Cao Mỵ Nhân nếu như chúng ta chưa biết tác giả thì chắc chắn sẽ hiểu đây là trang tu mi nam tử “bậm trợn” nào đó còn sót lại trong cuộc chiến đã tàn và giờ đây ngồi nhớ lại những thuở tung hòanh ngang dọc của ngày xưa. Nhưng không, với những dòng thơ nhân bản đầy tình người, chị đã làm cho chúng ta phải suy nghĩ nhiều vì chất thơ của chị còn có nhiều u uẩn, khắc khỏai nhưng rất khúc chiết trong trình tự của đời người chiến sĩ.

Làm người thì mấy ai tránh khỏi yêu đương, và Cao Mỵ Nhân là con người nên cũng có những ray rứt của tâm hồn, cái ưu tư về thân phận nhưng tình yêu của Cao Mỵ Nhân là tình yêu cao cả được chị gắn liền tình cảm đó qua những áng thơ tuyệt tác:

Chia nhau lửa đỏ để tìm
Yêu thương ai dấu trong tim một lần
Thân quen mà vẫn ngại ngần
Làm sao thổ lộ được phần thủy chung…(Lúc cuối ngày)

Sau nhưng cuộc nhọc nhằn vất vã, có khi Cao Mỵ Nhân cũng tự nhìn thấy bóng dáng của tâm hồn mình đang bị hụt hẫng cho nên chị thao thức với tình cảm đó nhưng cũng không quên bổn phận và trách nhiệm với đất nước trong buổi lọan ly. Có lẽ chị tự an ủi bằng cách hứa hẹn với bản thân mình những cái đầm ấm, nhưng cái thiết tha của một tâm tình mà chị chưa dám nghĩ tới:
Cuộc chia tay vẫn đợi chờ
Nhưng chưa thực hiện vì chưa hẹn hò

Vẫn chưa dang dở thuở nào
Công danh tình sử bước vào thiên thu
Vẫn cùng nhau một ước mơ
Sau con binh lửa nở hoa thanh bình

Cuộc chia tay ở ngày mai
Nụ cười tươi tắn trên môi hai người!

Chưa trùng phùng mà chị đã nghĩ tới cảnh chia ly, vì trách nhiệm và bổn phận ngay cả với một cuộc hẹn hò…của tương lai mà chị cũng dành lại cho… “sau con binh lửa nở hoa thanh bình”.

Thật tuyệt vời! khi mang tâm sự của mình trải ra bằng những vần thơ mông mênh sâu thẩm, từ những uất ức chất chứa trong tim về đất nước, dân tộc, từ những hụt hẫng của tình yêu đôi lứa chưa tròn, thơ Cao Mỵ Nhân đả cho người đọc cảm giác xúc động vì những cái xót xa của kiếp sống con người. Đặc biệt nhất là trong thơ Cao Mỵ Nhân không có ác tính, dù uất hận thương đau, dù mất mát cả cuộc đời son trẻ nhưng chưa thấy chị óan hờn hay trách móc mà chị chỉ bằng lòng với nổi mong mênh của kiếp sống. Ngay khi giấc mộng không thành cho đất nước, cho dân tộc, và riêng bản thân chị cũng đã bị đọa đày biết bao, chị vẫn không thù hằn để thốt lên những lời nhân ái qua bài thơ kết của chị trong Tập thơ Mỵ “Sau Cuộc Chiến”.

Từng trang vàng vỏ nhạt nhòa
Từng dòng vương chút lệ hòa khói thu
XIN MƯA TAN LÕANG HẬN THÙ
ĐỂ SAU CUỘC CHIẾN LỜI RU YÊN LÀNH !

Sau hết, khi cuộc chiến đã tàn, mà chúng ta, trong đó có chị, là người thua cuộc, nhưng chị không uất hận, không đau thương, không câm thù mà chị lại xin cho chị một cơn mưa để làm tan lõang hận thù “ý thức hệ” và cho tất cả mọi người một lời ru yên bình. Tôi còn muốn viết thêm nữa vì thơ Cao Mỵ Nhân đã đánh động tim tôi thật nhiều, chẳng những qua lối diển tả “rất thật” của chị mà chị còn lồng vào tất cả những thiết tha, trìu mến, những mất mát cuộc đời riêng tư, nhưng đặc biệt nhất là lòng vị tha nhân ái của một con người và đó là đặc diểm lớn trong Thơ CAO MỴ NHÂN.

Đằng Minh CBT



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả