Nắng Nhớ Mưa Thương

Lớp trưởng Thiện Hùng gõ cây thước bộp bộp xuống bàn, rồi gân cổ hét:

- Yêu cầu các bạn giữ trật tự! Thiện Hùng có hai chuyện muốn thông báo .

Mọi người chẳng những không im lặng mà lại còn nhao nhao:

- Chuyện gì nói đại ra nhanh đi cha nội!

- Ủa chuyện vui hay chuyện buồn vậy ?

- Chắc là tin Thiện Hùng sắp bỏ học để đi lấy vợ đó bà con ơi ...

Thiện Hùng nhăn nhó:

- Chuyện này đàng hoàng nghiêm túc, mấy bạn không muốn nghe thì thôi ...

Nhỏ lớp phó Tử Ngôn lên tiếng:

- Thì làm ơn nói nhanh đi! Suỵt ... Suỵt ... các bạn im lặng dùm một tí .

Đúng là con gái có tài lãnh đạo hơn con trai, sau tiếng suỵt suỵt của Tử Ngôn, lớp lấy lại trật tự và mọi người hướng mắt về Thiện Hùng chờ đợi . Thiện Hùng tằng hắng rồi lên tiếng:

- Năm nay, cô Thu dạy văn sẽ làm chủ nhiệm lớp mình!
Lớp lại tiếp tục ồn ào:

- Chà, sướng nha! Cô Thu mà làm chủ nhiệm thì khỏi nói . Cô ngâm thơ hết xẩy và lại hiền khô hà ... Tụi mình tha hồ mà quậy ...

- Còn chuyện thứ hai là gì, Thiện Hùng ?

- Chuyện thứ hai là lớp ta sẽ có thêm một học sinh mới từ tỉnh khác chuyển về . Chúng ta nên tỏ ra thân thiện để bạn ấy khỏi bỡ ngỡ trong những ngày đầu ...

- Con trai hay con gái vậy ?

- Thiện Hùng không biết, chỉ mới nghe thông báo từ cô Thu thôi .

- Nếu là con trai mình sẽ cho đầu quân vô đội bóng đá của lớp, còn nếu là con gái ... e hèm ... thì tụi này để cho Thiện Hùng tùy nghi ... sử dụng ... ha ha ...

Giọng cười của thằng Tín đúng là một giọng cười cà chua làm cho Thiện Hùng cũng bị đỏ mặt:

- Bạn đừng có nói bậy, người ta nghe được kì lắm ...

Đúng lúc đó, cô Thu xuất hiện ở cửa lớp, theo sau cô là một ... cái đuôi . Cái đuôi có cặp mắt tuy mở to nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng pha lẫn chút sợ hãi ...

Mọi người đứng lên chào cô và cả lớp bỗng dưng im lặng . Mấy chục cặp mắt đang bận chiếu cố ... cái đuôi . Nó là một con nhỏ có mái tóc dài buông xõa ngang vai, hai cái môi cong cong mím lại như có thể bật khóc bất cứ lúc nào . Cô Thu ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi cất giọng dịu dàng:

- Chào các em! Chắc mọi người không có ai xa lạ với cô phải không ? Năm nay, cô sẽ làm chủ nhiệm lớp 11A3 này . Hy vọng thầy trò mình sẽ có những giờ phút học hành và vui chơi thật thoải mái . Còn đây là Xuân An, một người bạn mới của chúng ta từ tỉnh Bến Tre chuyển về . Một lát các em có thể làm quen với nhau và xem Xuân An có cần giúp đở gì không!
Quay sang ... cái đuôi ... à mà không Xuân An (con nhỏ có tên đàng hoàng rồi chứ bộ) cô bảo:

- Em vào ngồi với Tử Ngôn bên kia nhé ! Tử Ngôn, cô tạm thời giao Xuân An cho em đó!

Tử Ngôn "dạ" rồi nhìn Xuân An mỉm cười thân thiện và đưa tay ngoắc:

- Xuân An lại đây, ngồi kế bên Ngôn thì khỏi ... sợ ai ăn hiếp ... hihi ...

Có tiếng thằng Vịnh than:

- Từ nay bà chằn Ngôn lại có thêm vi cánh thì ai mà chịu nổi nè chời ...

Tử Ngôn được nước hù tới luôn:

- Ừ, biết vậy thì tốt! Đừng có lạng quạng mà bị ... xé xác nghe chưa... hihi ...

Xuân An bẽn lẽn đi về phía Ngôn và ... ngồi vào chỗ, sau khi lí nhí hai tiếng "chào bạn" . Tử Ngôn cười toe toét miệng và cũng "chào bạn" .

Đó là ngày đầu tiên Xuân An đến với ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu thân thương nơi thành phố Mỹ Tho hiền lành, thơ mộng ...

oOo

Những giọt mưa thu nhẹ nhàng, lất phất ngoài kia làm cho khí trời trở nên dễ chịu hơn . Trong tiết văn hôm nay, cô Thu dạy bài Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư . Cả lớp say sưa theo lời giảng tuyệt vời của cô ngoại trừ ... Tử Ngôn . Nhỏ cảm thấy buồn ngủ kinh khủng vì hồi tối thức khuya để luyện phim chưởng . Thỉnh thoảng, nhỏ lại rình rình mở hộp kẹo me giấu trong hộc bàn, bốc một viên bỏ vào miệng ... Cái vị chua chua ngọt ngọt mới tuyệt vời làm sao, tuyệt vời hơn cả lời giảng bài của cô Thu nữa ... Như muốn có thêm đồng minh ... ăn vụng, nhỏ khều Xuân An:

- Ê, ăn kẹo không ?

Xuân An thì thầm:

- Kẹo gì vậy ?

- Kẹo me ...

An nuốt nước miếng nhưng lắc đầu:

- Thôi, chút tan học đã, coi chừng cô thấy đó ...

Nhưng Tử Ngôn chưa kịp ... coi chừng thì đã nghe cô Thu gọi:

- Tử Ngôn, em hãy đọc lại bài thơ thêm lần nữa!

Tử Ngôn hết hồn, cái hột me vẫn còn nằm trong miệng . Con nhỏ lanh trí lùa nó qua một bên miệng rồi làm bộ đưa tay che bên đó, mắt nhìn Xuân An cầu cứu ... Xuân An hiểu ý, vội đứng lên:

- Thưa cô, hôm nay Tử Ngôn bị bịnh ... nhức răng ... Nhỏ đau ghê lắm, cô cho phép em đọc bài thế Tử Ngôn nghe cô!

- Vậy cũng được, em đọc đi!

Xuân An cất giọng êm êm :

"Em không nghe mùa Thu
Dưới trăng mờ thổn thức
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ

Em không nghe rừng Thu
Lá Thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng Thu"

Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên . Cô Thu đến bên Tử Ngôn và Xuân An, nheo mắt:

- Cái răng của em thế nào rồi ? Đau dữ lắm không ?

Tử Ngôn tỉnh rụi gật đầu . Cô Thu ký đầu nhỏ:

- Thôi đi cô, ăn vụng mà còn chối leo lẻo nữa . Xuân An cũng vậy, em cũng bày đặt nói láo theo Tử Ngôn hả ?

Biết là cô Thu thương mình, Tử Ngôn cười cầu tài:

- Hi hi ... cô tha cho tụi em đi cô!

- Em là lớp phó học tập, phải làm gương cho các bạn đó, biết không ?

- Dạ biết rồi cô . Lần sau em hứa sẽ ... cẩn thận hơn ạ!

- Còn có lần sau nữa hả ? Thôi hai đứa về đi, trưa rồi .

Cô lắc đầu, quay đi, giấu một nụ cười kín đáo . Trong đầu cô đang nghĩ đến câu "nhất quỷ, nhì ma, thứ ba là Tử Ngôn và Xuân An" ...

Xuân An bây giờ mới dám thở phào:

- Trời ơi, hồi nãy An hết hồn, cũng may là cô không làm khó dễ bọn mình, nếu không, quê chắc chết !

Tử Ngôn cười:

- Cô Thu hiền lắm, đừng có lo An ơi!

- Biết là vậy nhưng cũng một phen hú vía chứ bộ!

Hai đứa vừa trò chuyện vừa đi ra bãi gởi xe . Mưa vẫn còn rắc những hạt li ti như hạt bụi, không đủ để làm ướt vạt áo dài nhưng lại làm cho mái tóc hai nhỏ lấp lánh những viên kim cương bé tẹo . Mưa cũng dễ thương như tuổi học trò ngây thơ, trong trắng vậy!

Xuân An bất chợt la lên:

- Chết rồi Ngôn ơi! Cái bánh xe của An sao mà nó ... xẹp lép hà, làm sao bây giờ ?

- Chắc là bị xì rồi ... Thôi đưa người ta sửa đi, để Ngôn chở An về .

- Nhưng nhà An ở hướng cầu bắc Rạch Miễu, còn nhà Ngôn thì ở cầu Quay, trẻo đường quá, đi kiểu này chừng nào Ngôn mới về tới nhà ?

- Thì phải chịu thôi chứ biết làm sao ?

Vừa lúc đó, Thiện Hùng đi tới, Ngôn gọi:

- Ê, Thiện Hùng, huynh có chịu đóng vai "anh hùng cứu mỹ nhân" không ? (Tử Ngôn là chuyên viên luyện phim chưởng nên bị ảnh hưởng ...)

Thiện Hùng ngơ ngác:

- Là sao Ngôn ?

- Đưa Xuân An về dùm, xe của nhỏ bị xì bánh rồi!

Xuân An nhăn nhó:

- Thôi, phiền Thiện Hùng lắm Ngôn à ... với lại ...

Xuân An chưa kịp dứt lời thì Thiện Hùng đã lên tiếng:

- Không sao đâu An, nhà Thiện Hùng ở giếng nước, cũng cùng chung đường về với An mà!

- Vậy ...

Tử Ngôn tinh nghịch:

- Vậy An chịu rồi hén ... Thiện Hùng huynh nhớ chăm nom, săn sóc Xuân An cẩn thận nha ... hihi ... An ơi, Ngôn về nghen!

Xuân An còn mắc cở nhưng cũng gật đầu:

- Ừ, Ngôn về đi, mai gặp!

Lần đầu tiên An ngồi sau yên xe của một người con trai . Trái tim con bé đập loạn xạ, một tay ôm cặp, một tay vịn xe thật chặt mà sao con bé vẫn còn run ... Thiện Hùng gợi chuyện:

- An thích Mỹ Tho không ?

- Thích!

- An có nhiều anh chị em không ?

- Không!

- Bộ An cũng bị ... đau răng giống Tử Ngôn hả ?

- Trời, đâu có!

- Sao An ít lời quá vậy ? Hi hi ... hai người phá lắm nghen, dám nói láo với cả cô Thu nữa!

An bật cười:

- Hi hi ... Thiện Hùng cũng biết nữa hả ? Ngộ biến thì phải tùng quyền chứ bộ ... hihi ...

- Chịu cười rồi hả ?

- Tại An tưởng lớp trưởng nghiêm lắm nên không dám cười ...

- Trời, Thiện Hùng mà nghiêm với ai, mang tiếng là lớp trưởng chứ bị tụi nó quay như dế đó, nhất là nhỏ Tử Ngôn, cái gì Thiện Hùng cũng phải chìu theo ý kiến của nhỏ hết .

- Đàn ông con trai chìu đàn bà con gái là việc thiên kinh địa nghĩa mà ... hihi ...

- Ừ, ba Thiện Hùng cũng nói vậy mỗi khi chìu mẹ Thiện Hùng đó ...

Xe chạy ngang qua giếng nước, Thiện Hùng chỉ tay:

- Nhà Thiện Hùng ở bên đó đó An, hôm nào An tới chơi nghe!

- Vậy hả ? Ở đây trông mát mẻ quá hén . Ừ, hôm nào An rủ Ngôn tới chơi ...

- An nè!

- Hả ?

- Có biết cảm giác đầu tiên Thiện Hùng nghĩ về An thế nào không ?

- Chắc Thiện Hùng thấy An quê mùa lắm hả ?

- Không phải ?

- Chắc An đáng ghét lắm hả ?

- Không phải, Thiện Hùng nghĩ An thật ... dễ thương với đôi mắt to đen và đôi môi cong cong mím lại ...

- Thiệt hả ?

- Ừ, thiệt đó!

- Hi hi ...

- Sao An cười ?

- Thì tại Thiện Hùng không ghét An nên An vui ...

- Thiệt hả ?

- Sao Thiện Hùng bắt chước hỏi giống An vậy ?

- Tại An ... dễ thương ...

- Không phải tại An dễ thương đâu, tại những hạt mưa hôm nay dễ thương thôi, Thiện Hùng có thấy vậy không ?

- Ừ, mưa dễ thương và An cũng dễ thương nữa ...

An thẹn sau câu nói của Thiện Hùng . Trái tim con bé bây giờ không còn đập loạn xạ như lúc đầu nữa mà đập từng nhịp nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như âm hưởng một bản tình ca . Một chút gì đó ấm áp, thân thương chợt len vào lòng, con bé đưa tay hứng những hạt mưa li ti, thì thầm:

- Mưa dễ thương, Mỹ Tho dễ thương nhưng Thiện Hùng ... dễ ghét ...

Giọng Thiện Hùng cũng thật nhẹ nhàng:

- An coi chừng ghét của nào trời trao của ấy đó nghen ... hihi ...

- Hihi ...

oOo

Vừa thấy Xuân An bước vô cửa lớp, thằng Tín đã cất giọng ồm ồm:

- Nhớ khi xưa anh chở em, trên chiếc xe đạp cũ, áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè ... Nhớ khi xưa bao mộng mơ trên chiếc xe đạp cũ, dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầuuuuuuuuuuuuuu ...

Chữ "cầu" kéo dài của thằng Tín làm cả lớp cười rần rần . Xuân An chẳng biết làm gì hơn, đành ráng ... cười như mếu . Nhỏ tức anh ách khi liếc về phía Thiện Hùng và thấy Thiện Hùng cũng đang nhăn nhó ... cười . Nhỏ chợt cảm thấy giận, có lẽ tại Thiện Hùng nhiều chuyện, đi kể lại nên tụi thằng Tín, thằng Vịnh mới có dịp chọc ghẹo Xuân An như thế này . Nhỏ tự thề ... không, tự hứa với lòng (thề có vẻ nghiêm trọng quá ...) là sẽ không thèm nói chuyện với Thiện Hùng nữa . Từ nay, "anh đi đường anh, tui đường tui" cho chắc ăn . Nghĩ thế, Xuân An "chặt mặt ngầu" lặng lẽ đi vào chỗ ngồi . Trời ơi, nhỏ ghét quá khi thấy Tử Ngôn cũng đang cười tủm tỉm:

- Sao hả ? Hôm qua về chung với Thiện Hùng vui không ?

- Vui khỉ khô á ... Tại Ngôn hết nè ...

- Ý, sao đổ thừa Ngôn ?

- Tại Ngôn bán cái An cho Thiện Hùng nên bây giờ mới bị chọc thê thảm như vầy nè ...

- Hihi ... không sao đâu An ơi, tụi nó chọc cho vui thôi mà ... Không ai có ác ý đâu ... hihi ...

An "xí" một tiếng rõ dài rồi không thèm nói gì nữa . Buổi học hôm đó trôi qua nặng nề ... Giận "người dưng" thật ra cũng chẳng thoải mái chút nào hết ...

oOo

Kể từ hôm đó, Xuân An làm mặt lạ với Thiện Hùng . Mỗi khi Thiện Hùng hỏi gì, Xuân An chỉ trả lời qua loa hay nhát gừng . Tử Ngôn nói là An vô lý và chằn nhưng An mặc kệ, An giận ai kệ An, có chết ai đâu mà sợ .

Không ... chết ai, nhưng từ trong lòng, An cũng cảm thấy ... buồn buồn . Mỗi sáng vào lớp, con bé không dám nhìn về chỗ Thiện Hùng ngồi để bắt gặp nụ cười thân thiện và để được ... cười lại với anh, nhưng đã lỡ giận rồi thì đành ... giận luôn chứ biết sao bây giờ!

oOo

An để ý thấy hôm nay Tử Ngôn là lạ . Hình như mắt con nhỏ long lanh hơn và má hồng hơn mọi ngày . Đợi hết tiết học, An tò mò:

- Ê, làm gì mà hôm nay có vẻ vui vậy ?

Ngôn làm điệu, chớp mắt:

- Đâu có, cũng bình thường thôi mà!

- Xạo quá đi, rõ ràng Ngôn đang có chuyện gì vui lắm . Không nói, nghỉ chơi!

- Nói, nói ... Sợ An luôn đó . Nè đọc đi!

Ngôn đưa cho An mảnh giấy tập được xếp lại làm tư, An hỏi:

- Cái gì vậy ? Toa thuốc hả ?

- Trời, toa thuốc đưa An coi làm gì, đọc đi rồi biết!

An mở tờ giấy ra và lầm bầm đọc:

"Ngôn ơi,

Lâu rồi Bảo Vinh muốn làm quen với Ngôn mà không dám . Mỗi sáng thứ hai chào cờ, Bảo Vinh thường đưa mắt nhìn trộm Ngôn . Chẳng hiểu sao, Bảo Vinh cứ nghĩ tới Ngôn hoài và thật muốn làm ... bạn với Ngôn lắm! Ngôn đừng cho là Bảo Vinh mạo muội nghen .

Nghe tụi bạn bảo là Ngôn ... chằn, nhưng Bảo Vinh thì thấy Ngôn chẳng chằn chút nào hết mà lại có phần ... dễ thương ... "

Xuân An đọc tới đây thì ngưng để ... cười:

- Hihi ...

Ngôn trợn mắt:

- Cười gì mà cười, cười không cho đọc nữa ...

- Không cười nữa ... không cười nữa ... hihi ...

An đọc tiếp:

"Chắc Ngôn cũng không xa lạ gì với Bảo Vinh phải không ? Bảo Vinh học lớp 11A4, kế bên lớp của Ngôn đó . Mỗi sáng, Bảo Vinh thường đứng đợi ở cửa lớp để được nhìn Ngôn rồi mới yên tâm vào học . Hôm nào Ngôn không đến trường, Bảo Vinh cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó rất thân thương, thật khó giải thích .

Ngôn ơi, cho Bảo Vinh làm ... bạn với Ngôn được không ? Bảo Vinh đang chờ đợi cái gật đầu của Ngôn nè!

Chúc Ngôn vui và vạn sự như ý ..."

An đọc xong thì không nín được cười:

- Trời ơi, tình tứ quá đi mất ...hihi ...

- Tình tứ hồi nào, người ta chỉ muốn làm ... bạn thôi mà ...

- Ngôn nè, Bảo Vinh có phải là anh chàng trưởng lớp 11A4, đẹp trai và quần áo lúc nào cũng láng cóong không ?

Ngôn e thẹn:

- Hình như là vậy đó ...

- Hèn gì, An cứ thấy chàng ta nhìn trộm Ngôn hoài ...

- Thôi xạo đi, An thấy sao An không nói ?

- An định hỏi Ngôn nhưng thấy Ngôn tỉnh như ruồi nên thôi ... hihi ... Ai dè cô cậu cũng đã "phải lòng" nhau lâu rồi hén ...

- Nè, An còn chọc ghẹo, mai mốt có chuyện gì Ngôn cũng giấu hết đó nghen ...

- Hihi ... Thì thôi không chọc nữa . Mà nè, Ngôn định trả lời "người ta" thế nào ?

- Xí, ai thèm trả lời cho mệt .

- Thiệt không đó ? Sao An nghi ngờ quá đi ... Có cần An làm bồ câu đưa thư không ? Bảo đảm thơ được chuyển đến người nhận trong thời gian nhanh nhất và an toàn nhất ... hihi ...

- Thôi đi bà chằn ... hihi ...

oOo

Nhưng Tử Ngôn chưa kịp "gật đầu" làm ... bạn với Bảo Vinh và Xuân An chưa có dịp làm "bồ câu đưa thơ" thì Tử Ngôn lại lăn ra ... bịnh . Cũng chẳng phải bịnh hoạn gì nhiều, nhỏ chỉ bị nhức đầu, xổ mũi một chút thôi nhưng vì là tiểu thơ cành vàng lá ngọc (Tử Ngôn là con gái út trong một gia đình chỉ toàn là con trai thì không phải vàng ngọc chứ là gì, chẳng lẽ lại là ... kim cương ) nên ba mẹ bắt nghỉ học ở nhà ... dưỡng bịnh .

Vắng Tử Ngôn có hai hôm mà Xuân An cảm thấy buồn và cô đơn ghê gớm . Con bé nhớ quá tiếng cười rộn rã, hồn nhiên và giọng nói nửa Nam nửa Bắc của Tử Ngôn ... Trong lớp có nhiều bạn bè nhưng đâu có ai chơi thân với An bằng Tử Ngôn . Và An biết, không phải chỉ có một mình An nhớ Tử Ngôn đâu, cái cặp mắt kiếng cận bên 11A4 mỗi sáng vẫn nhìn quanh tìm kiếm Tử Ngôn đó mà ...

Cuộc "chiến tranh lạnh" giữa An và Thiện Hùng vẫn chưa đến hồi kết cuộc mặc dù trong lòng An chẳng còn "lạnh" một chút nào hết . An lờ mờ nhận ra mình cũng hơi vô lý như lời Ngôn nói nhưng sức mấy mà An chịu xuống nước đi làm quen lại với Thiện Hùng . Chỉ mới nghĩ đến thôi là An đã cảm thấy quê và đỏ mặt tía tai rồi .

Nhưng chuyện gì đến sẽ đến còn chuyện gì không đến thì dĩ nhiên sẽ ... không đến . Trong giờ sinh hoạt lớp cuối tuần, Thiện Hùng thông báo:

- Tuần sau, trường sẽ tổ chức trận bóng đá sơ kết cho khối 11 . Lớp 11A1 và 11A2 sẽ đấu với nhau, còn lớp mình sẽ gặp lớp 11A4 . Đây là trận đấu giao lưu và học hỏi, chúng ta sẽ thi đấu trong tinh thần hòa nhã nhưng cũng phải cố gắng hết sức để đem về vinh quang cho lớp ... nhà ...

Không khí sôi động hẳn lên:

- Dĩ nhiên chúng ta sẽ chiến thắng vẻ vang rồi ...

- Phen này tụi mình sẽ đánh cho lớp 11A4 không còn manh giáp ... hihi ...

- Lớp 11A4 chỉ toàn mấy tên công tử bột thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ ...

Thiện Hùng phải đứng yên đợi cho tinh thần yêu ... lớp nồng nàn của mọi người lắng dịu rồi mới lên tiếng . Lần này, ánh mắt anh nhìn về phía Xuân An xen lẫn một chút gì đó ... thiết tha:

- Thiện Hùng hy vọng mọi thành viên trong lớp đều đến dự để cổ võ cho tinh thần của đội nhà . Nhất là các bạn nữ, các bạn phải thể hiện tinh thần "em hậu phương, còn anh nơi tiền tuyến" ...

Cả lớp lại nhao nhao:

- Chứ sao ? Các bạn đừng lo, sau khi đấu xong, các bạn còn được ủy lạo một ổ bánh mì Chín Ngón nữa đó ...

- Ý kiến hay!

- Rồi chúng ta sẽ tổ chức một cuộc cắm trại ngoài trời suốt ngày luôn ...

Mỗi người một câu, ai cũng đóng góp ý kiến thật nhiệt tình chỉ trừ Xuân An . Con bé đang do dự không biết có nên đi hay không vì từ xưa đến nay con bé thật ghét bóng đá ... Có một trái banh mà cả mấy chục người xúm lại giành giựt trông thật ... vô lý ... Nhưng ánh mắt của Thiện Hùng nhìn con bé lúc nãy như muốn nói điều gì làm cho lòng con bé xôn xao, khó tả ...

Tan học, Xuân An lúi cúi thu dọn tập vở và khi con bé ngẩng đầu lên thì thấy Thiện Hùng đã đứng trước mặt từ bao giờ rồi . Vẫn với nụ cười thân thiện, Thiện Hùng lên tiếng trước:

- Hôm đó, An cũng đến với mọi người nghen!

An lại ... nhát gừng (dù trong lòng thật ... chẳng muốn):

- Chưa biết ...

- Hình như An giận Thiện Hùng phải không ?

- Không phải ...

- Trời, cái điệu này chắc là An giận thật rồi, nhưng Thiện Hùng suy nghĩ hoài mà vẫn chẳng biết được mình đã làm gì cho An giận . An có thể nói để cho Thiện Hùng biết để Thiện Hùng ... sửa sai không ?

An sắp sửa treo bảng "đình chiến" với Thiện Hùng nhưng khi con bé bắt gặp ánh mắt và nụ cười tinh nghịch của thằng Tín với thằng Vịnh thì mọi ý định làm hòa chợt tan nhanh thành ... mây khói . An nói, mắt không nhìn Thiện Hùng:

- Trưa rồi, An phải về!

Thiện Hùng khẽ thở dài:

- Ừ, thôi An về đi, hôm khác mình nói chuyện ...

Thiện Hùng đi rồi, An cảm thấy giận ... thằng Tín với thằng Vịnh, giận Thiện Hùng và giận luôn cả ... bản thân mình ...

oOo

An thui thủi một mình đi tới bãi gởi xe ... Chợt sau lưng có tiếng gọi:

- Bạn ơi, chờ mình một chút!

An quay lại thấy Bảo Vinh đang thở hổn hển chạy tới . Bảo Vinh đến nơi, cười ... cầu tài:

- Bạn tên là Xuân An phải không ?

- Phải, còn bạn là Bảo Vinh ?

- Sao bạn biết tên Bảo Vinh hay vậy ?

An cười tủm tỉm:

- An nghe Tử Ngôn nói ...

Mắt Bảo Vinh chợt sáng rỡ:

- Thiệt hả ? Ủa mà mấy hôm nay sao Bảo Vinh không thấy Tử Ngôn đi học vậy, Xuân An ?

- Tử Ngôn nghỉ học đã hai hôm vì bị cảm ...

- Tử Ngôn có sao không An ?

- Không sao đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi hà Bảo Vinh ...

- An có thể chuyển dùm lá thơ của Bảo Vinh tới Ngôn không ?

- Thơ ... tống ... tình hả ? Hihi ...

- Hihi ... Không phải đâu, chỉ là thơ thăm hỏi bình thường ... An giúp Bảo Vinh nhé!

- Được rồi ... Thơ đâu ?

Bảo Vinh trao lá thơ cho An, nói thêm vài câu nữa rồi bỏ đi . An nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Thiện Hùng đang nhìn mình chăm chú . Trái tim An chợt nhói lên một cái ... Thiện Hùng đến bên An, cay đắng:

- Đó có phải là lý do An ... nghỉ chơi Thiện Hùng không ?

An bậm môi, lắc đầu . Giọng Thiện Hùng chợt gay gắt:

- An chối làm gì ? Từ nay, Thiện Hùng hứa sẽ không làm phiền An nữa ...

Thiện Hùng nói xong, quay quả bỏ đi . An muốn gọi Thiện Hùng lại để phân trần nhưng con bé vẫn đứng tại chỗ, môi mím chặt, một giọt nước mắt long lanh chợt đong đầy trong mắt làm mắt nhỏ cay xè ... Nắng trưa như đang đổ xuống gay gắt hơn ... Con đường An về chợt xa và buồn diệu vợi ...

oOo

Con đường về của Thiện Hùng cũng ... dài và buồn diệu vợi đâu thua gì con đường về của Xuân An . Thiện Hùng bồi hồi nhớ lại, mới hôm nào thôi cũng trên chiếc xe đạp này, sau yên xe là tiếng cười khúc khích và giọng nói trong veo của Xuân An . Thế mà hôm nay, Xuân An trở mặt, xem Thiện Hùng như một người xa lạ .

Ừ, mà cũng kỳ, sao Thiện Hùng cảm thấy ... giận như thế . Có gì đâu, Xuân An chơi thân với ai là chuyện của Xuân An, Thiện Hùng có quyền gì mà xen vào . Thiện Hùng chợt cảm thấy hối hận . Phải chi lúc nãy, Thiện Hùng đừng nóng giận một cách vô lý . Nếu như có buồn, Thiện Hùng cũng chỉ nên gói ghém riêng mình chứ không nên để cho Xuân An biết một cách lộ liễu như vậy . Mai này, khi đối diện với Xuân An, Thiện Hùng biết phải làm sao .

Nhìn cái bóng trắng nho nhỏ của Xuân An phía trước, lòng Thiện Hùng cảm thấy nao nao . Anh muốn đạp xe nhanh hơn, đến bên cạnh Xuân An để nói lời xin lỗi ... nhưng ... Xuân An đã rẽ sang lối khác mất rồi ... Giữa trời nắng chang chang, Thiện Hùng chợt ao ước một vài hạt mưa để xua đi cái nóng của đất trời và xua đi cái bứt rứt, xốn xang trong lòng ...

oOo

Tử Ngôn hết bịnh trở lại lớp . Chẳng biết có phải nhờ mấy ngày nghỉ ... dưỡng sức ở nhà hay nhờ lá thơ "thăm hỏi bình thường" của Bảo Vinh mà đôi má nhỏ như hồng hơn và đôi môi xinh thắm hơn .

Ngược lại, Xuân An có vẻ ít cười hơn và thường đưa mắt nhìn ra cửa sổ . Tử Ngôn hỏi nhỏ:

- Nè, mơ mộng gì mà thẩn thờ vậy ?

Xuân An lắc đầu, nói một câu ... trớt quớt :

- Lá cây mùa này xanh quá, Ngôn nhỉ!

- Trời, học không lo học, lo nhìn lá cây hả ? Xuân An hình như có chuyện gì buồn phải không ?

- Tại mấy hôm nay Ngôn nghỉ học, bỏ 1 mình An nên An buồn đó .

- Thôi xạo đi, hôm nay Ngôn đi học lại rồi, sao An vẫn ... buồn vậy ?

- Không có mà ...

- Không nói, Ngôn tự mình điều tra cho xem .

- Ừ, điều tra đi ... hihi ...

- Cười mà mặt méo xẹo, đúng là có chuyện gì rồi ...

oOo

Tử Ngôn năn nĩ mãi, rốt cuộc An cũng gật đầu đồng ý đi xem trận đấu bóng đá giữa hai lớp . Hôm đó, bọn con gái lo phần ẩm thực . Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là chạy ra phía sau trường, vào ngay chợ Hàng Bông mua cho mỗi đứa một ổ bánh mì thịt Chín Ngón còn nóng hổi, thơm phức mùi bơ, mùi ... nước mắm ... An thắc mắc hỏi Tử Ngôn:

- Sao gọi là bánh mì Chín Ngón vậy Ngôn ?

- Ông chủ có 9 ngón tay hà, mà An biết tại sao ổng còn có 9 ngón tay không ?

- Sao vậy ?

Ngôn làm bộ nghiêm trọng:

- Bữa đó, ổng bán đắt quá, thiếu thịt, thế là ổng cắt đại một ngón tay nhét vào ổ bánh mì ... cuối cùng ...

- Trời, nói gì nghe thấy ghê vậy ? Đúng là ba xạo quá!

- Hihi ... Thì xạo chứ còn gì nữa ...

- Hihi ... thấy ghét!

Mấy nhỏ còn cụ bị thêm vài ký ổi trái nào trái nấy to hơn cái chén . Mới nhìn thôi, Tử Ngôn đã cảm thấy thèm ... chảy nước miếng rồi ... Còn vài ba thứ lỉnh kỉnh nữa trông cũng xôm tụ như một cuộc cắm trại thật sự . Ai cũng hăng hái vì lâu lắm cả lớp mới có được một bữa vui chơi thoải mái như thế này ...

oOo

Sân vận động là một khoảng đất trống, lơ thơ vài cọng cỏ . Đây cũng là sân tập dợt của đội bóng tỉnh . Nhà trường mượn tạm để làm nơi thi đấu cho học sinh . Sân có mấy dãy ghế ngồi đàng hoàng như một sân đá bóng thật sự . Gió thổi mát rượi, lòng đám học trò cũng thấy lâng lâng ...

Bảo Vinh thấy Tử Ngôn thì chạy lại . Anh chàng hôm nay trông khỏe mạnh hơn trong bộ đồ thể thao: quần short trắng và áo xanh ... Có điều nước da Bảo Vinh trắng quá , có vẻ giống ... con gái hơn là một cầu thủ bóng đá . Bảo Vinh nhìn Ngôn, cười thật tươi:

- Hôm nay, Ngôn ủng hộ cho đội bóng nào đây ?

- Xì, dĩ nhiên là đội của 11A3 rồi . Hỏi vậy mà cũng hỏi !

- Nhưng Bảo Vinh ở đội bóng 11A4 mà, Ngôn không ủng hộ Bảo Vinh sao ?

- Hihi ... công ra công, tư ra tư chứ bộ . Dù sao, Ngôn cũng chúc Bảo Vinh may mắn nha!

- Cám ơn Ngôn!

Bảo Vinh nhìn Ngôn một cái thật ... ngọt ngào rồi chạy lại hòa nhập với mọi người trong đội bóng của mình .

Còn Thiện Hùng với Xuân An thì sao ?

Xuân An lãnh nhiệm vụ coi chừng phần đồ ăn và nước uống . Con bé đang lui cui sắp xếp mọi thứ, thì Thiện Hùng đi đến:

- Xuân An!

- Chào Thiện Hùng !

- Thiện Hùng tới để ... xin lỗi Xuân An! Hôm đó, Thiện Hùng thật ... không phải . Xuân An đừng để bụng nha!

Xuân An mủi lòng, con bé cúi mặt, chân dí dí chiếc giày xuống đất:

- Không có gì mà ... An quên chuyện đó rồi!

- Mình vẫn là ... bạn tốt phải không Xuân An ?

- Ừ, mình vẫn là bạn, Xuân An chúc Thiện Hùng may mắn trong trận đấu và đem chiến thắng về cho lớp nghen!

- Cám ơn An, có lời chúc của An, Thiện Hùng sẽ cố gắng hết sức mình! An nè!

- Hả ?

- An cười một cái cho Thiện Hùng yên lòng ... ra trận đi!

- Thôi, tự nhiên cười sao được mà cười ...

- Cười đi mà, An cười dễ thương lắm ...

- Xạo ... hihi ...

Thiện Hùng thở phào:

- Cười rồi hén ... Cám ơn An! Thiện Hùng đi nha!

An gật đầu, nhìn theo bóng Thiện Hùng, chợt nghe tiếng gió lao xao và nắng rộn ràng ...

Tất cả những điều đó, không lọt qua khỏi con mắt ... tò mò của Tử Ngôn, con bé chợt hiểu vì sao mấy ngày nay Xuân An buồn và bây giờ thì lại ... vui!

oOo

Trận đấu diễn ra sôi nổi và hào hứng hơn An tưởng tượng . Con bé chợt nhận ra bóng đá cũng không đến nổi ... tệ và vô lý lắm . Cùng với Tử Ngôn và mọi người, con bé cũng hò, cũng hét, cũng hồi hộp theo từng cú sút, từng đường bóng . Thiện Hùng đúng là một ... anh hùng trên ... sân cỏ . Những đường bóng của anh, trong mắt Xuân An, có lẽ còn đẹp hơn những đường bóng của Maradona nữa . Tỷ số trên sân đang là 1-1 và trận đấu ngày một cuốn hút hơn ... Trái bóng đang trong chân của thằng Vịnh, nó chuyền qua cho thằng Thanh . Bảo Vinh và đám bạn đang đổ mồ hôi hột, lo cản trở không cho bóng đến gần khung thành của đội nhà ... Thằng Thanh chuyền bóng qua cho Thiện Hùng, và nhanh như cắt, Thiện Hùng tung một cú đá thật ngoạn mục ... Trái bóng bay bổng rồi lọt ngay vào khung thành của lớp 11A4 . Những tiếng reo hò và những tràn pháo tay vang lên ... An hét hò khản cả cổ và cảm thấy lòng vui hơn mở hội ... Kế bên An, Tử Ngôn cũng đang gân cổ ... hét ...

Lưng đứa nào cũng ướt đẵm mồ hôi, chẳng biết tại nắng hay tại trong lòng hào hứng và hồi hộp quá ... Thiện Hùng đang tươi cười đưa tay vẫy vẫy các bạn trong lớp . An chợt tái mặt khi thấy trái bóng đang bay nhanh như gió về phía Thiện Hùng. An hét lên:

- Thiện Hùng, coi chừng!

Nhưng không kịp nữa rồi, trái bóng tung ngay vào giữa ngực của Thiện Hùng, anh lảo đảo té xuống ... Mọi người bàng hoàng ...

Thiện Hùng nằm im trên đất, ngực anh nhói đau và mắt anh nhắm nghiền nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo . Cô Thu và mọi người đang lo lắng gọi tên anh ... Một giọt nước âm ấm từ đâu nhỏ xuống cánh tay anh, tiếp theo là giọng nói của Xuân An:

- Thiện Hùng, Thiện Hùng tỉnh lại đi, đừng có làm cho An và mọi người sợ nha ...

Tiếng Tử Ngôn cũng nghẹn ngào:

- Thiện Hùng huynh, huynh hãy tỉnh lại đi ... Xuân An đang khóc kìa ...

Thiện Hùng cố mở mắt, trấn an mọi người:

- Cô, Xuân An, Tử Ngôn và các bạn, Thiện Hùng không sao đâu ... Thiện Hùng chỉ cảm thấy hơi ... tức ngực một chút thôi ...

Cô Thu mừng rỡ:

- Thiện Hùng, em tỉnh rồi hả ? Làm cô và mọi người hết hồn! Cô nghĩ em nên tới bệnh viện để khám kỹ lại xem có bị ảnh hưởng gì không ... Em nào có xe gắn máy ?

Bảo Vinh nhanh nhẩu:

- Dạ, em có! Em sẽ chở Thiện Hùng đi tới bệnh viện tỉnh liền bây giờ ...

Thiện Hùng nhìn Bảo Vinh cảm kích:

- Cám ơn Bảo Vinh, làm phiền bạn quá!

Bảo Vinh đở Thiện Hùng dậy:

- Bạn bè mà, Thiện Hùng khách sáo làm gì ...

Tử Ngôn căn dặn:

- Bảo Vinh lái xe cẩn thận nha! Khám xong, nhớ báo cho Ngôn biết với!

Bảo Vinh nhìn Ngôn, gật đầu:

- Biết rồi Ngôn, Bảo Vinh sẽ liên lạc với Ngôn sau . Thiện Hùng, thôi tụi mình đi!

Trận đấu bị ngưng ngang nửa chừng với tỷ số là 2-1, phần thắng nghiêng về lớp 11A3 nhưng chẳng người nào cảm thấy vui . Cuộc cắm trại ngoài trời cũng không được tiến hành theo dự định vì đâu ai còn lòng dạ nào để đùa chơi ... Nhất là Xuân An, con bé cứ thắc tha, thắc thẻo lo cho Thiện Hùng ...

oOo

Thiện Hùng không sao, bác sĩ chỉ dặn anh không nên làm việc gì nặng nhọc trong vòng hai tuần để tránh không bị tức ngực vì cú va chạm khá mạnh . Cũng may là ruột gan, phèo, phổi của anh vẫn còn ... nguyên vẹn . Duy chỉ có trái tim anh là có ... vấn đề mỗi khi anh nhớ tới ... Xuân An và giọt nước mắt âm ấm trên cánh tay mình ngày đó ...

Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa Bảo Vinh và Thiện Hùng trở nên thân thiết . Bảo Vinh còn ... "bật mí" cho Thiện Hùng biết mối quan hệ đặc biệt giữa Bảo Vinh và Tử Ngôn nữa chứ! Bây giờ Thiện Hùng mới vỡ lẽ ra là anh đã ... trách lầm Xuân An và trong lòng dào dạt một niềm vui, một niềm thân ái vô bờ ...

oOo

"Nhớ khi xưa anh chở em, trên chiếc xe đạp cũ, áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè ... Nhớ khi xưa bao mộng mơ trên chiếc xe đạp cũ, dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu ...
Xe đạp ơi ..."

Thiện Hùng vừa đạp xe vừa hát thật nhỏ chỉ vừa đủ để cho anh và ... Xuân An ngồi phía sau yên xe nghe . Bài hát "Xe Đạp Ơi" của Ngọc Lễ bây giờ đã trở thành bài tình ca của riêng họ . Trong lớp cũng không còn ai chọc ghẹo gì Thiện Hùng và Xuân An nữa và mọi người xem chuyện họ thân thiết ... đặc biệt với nhau cũng như là một "chuyện bình thường ở huyện" vậy .

Hai năm trôi qua, hai năm nuôi dưỡng hai mối tình học trò tuyệt đẹp của Tử Ngôn và Bảo Vinh, của Xuân An và Thiện Hùng . Thế nhưng đời có mấy ai học được chữ ngờ!

oOo

Vừa dắt xe đạp vào sân, Xuân An vừa nghe tiếng cười nói từ bên trong . Chiếc xe honda của anh hai Vỹ Thanh vẫn còn đậu đó . "Hôm nay có chuyện gì mà anh hai nghỉ làm vậy kìa ?", Xuân An vừa tò mò đưa mắt nhìn vào nhà, vừa tự hỏi .

Như để trả lời Xuân An, Vỹ Thanh xuất hiện ở ngưỡng cửa, cười thật tươi:

- Nhóc con, em vào coi ai tới thăm chúng ta nè!

- Ai mà quan trọng vậy anh hai ?

- Thì vào đây rồi biết ...

Xuân An vừa đi vào vừa làm bộ cằn nhằn:

- Xì, cái gì cũng làm bộ bí mật, em mai mốt chắc phải đổi lại kêu anh là ... chị hai mới đúng ...

Vỹ Thanh đưa tay kí đầu Xuân An:

- Nói bậy nè ...

- Hihi ... thiệt vậy chứ bậy hồi nào hả ? Ba má cũng nói vậy đó mà ...

Xuân An bước vào trong nhà, đôi mắt mở to nhìn người con trai ... xa lạ, rồi con bé chợt kêu lên mừng rỡ:

- Anh ... Tiêu Phong!

Tiêu Phong cũng reo lên:

- Nhóc con, là em đó hả ? Trời ơi, em lớn quá, nếu gặp ngoài đường chắc anh nhận không ra luôn đó ...

- Hihi ... Anh về nước bao giờ vậy ? Chà, lúc này anh trông đẹp trai quá nghen ... Anh hết đen như cột nhà cháy rồi ... Anh về chơi được bao lâu vậy ? Mà anh có mua quà gì cho em không ?

Vỹ Thanh nhìn Xuân An trìu mến, nhưng lại lắc đầu than:

- Nhóc con là như vậy đó, nhỏng nhẻo, xí xọn, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời ...

Tiêu Phong binh vực Xuân An:

- Như vậy mới dễ thương chứ Vỹ Thanh ...

Quay qua Xuân An, Tiêu Phong nháy mắt:

- Em đoán thử coi anh mua quà gì cho em nè!

- Đừng nói với em là con búp bê nghen, người ta lớn rồi chứ bộ!

- Dĩ nhiên là con búp bê ...

- Trời, thiệt hả ?

- Lúc nhỏ em thích búp bê lắm mà, sao bây giờ lại chê ? Mà không sao, ngoài con búp bê ra, anh còn có một món quà rất đặc biệt khác cho em nữa .

- Là gì vậy ?

- Lại đây, vén tóc lên!

Xuân An hồn nhiên đến bên Tiêu Phong, hai tay vén cao mái tóc đen mượt:

- Rồi nè!

- Đứng yên đó nghen!

- Quà gì mà ... hồi hộp dữ vậy nè ? Quà đâu, sao anh chỉ đứng đó nhìn em vậy ?

Tiêu Phong mỉm cười:

- Anh muốn nhìn kỹ em một chút . Còn quà thì dĩ nhiên là có rồi, anh Tiêu Phong có bao giờ nói dối em đâu chứ!

Vỹ Thanh chen vào:

- Tiêu Phong, anh nuông chìu nó quá nó sẽ sanh hư đó ...

Xuân An nhăn mặt, méc Tiêu Phong:

- Anh Tiêu Phong coi có anh hai nào mà tối ngày nói xấu em gái mình hay không ?

Tiêu Phong phì cười:

- Hai anh em thiệt tình ... Thôi, đừng để ý tới anh hai của em nữa, quà của em nè!

Tiêu Phong thò tay vào túi xách, lấy ra cái hộp nho nhỏ, xinh xinh . Anh mở nắp, trong đó là một sợi dây chuyền bằng bạch kim lóng lánh . Xuân An trầm trồ:

- Đẹp quá, anh cho em thiệt hả ?

- Chứ sao ? Để anh đeo lên cho em!

- Mắc tiền lắm hả anh ?

- Không mắc đâu, miễn em vui là được rồi!

- Hihi ... cám ơn anh!

Sợi dây chuyền vừa vặn, ôm lấy chiếc cổ trắng, cao cao của Xuân An ... Thấy Tiêu Phong nhìn mình không chớp mắt, Xuân An lúng liếng:

- Bộ anh tiếc lắm sao mà nhìn sợi dây chuyền có vẻ ... đau khổ vậy ? Hihi ...

- Ừ, tiếc quá, tiếc là sao anh không về thăm em từ mấy năm trước kìa ...

- Rốt cuộc anh đã về, tưởng anh quên em và mọi người luôn rồi chứ!

- Có lúc nào mà anh quên đâu, chỉ tại anh bận học hành và công việc thôi, nhóc con ạ!

Xuân An quay qua Vỹ Thanh hỏi:

- Ủa ba má đâu rồi anh hai ?

- Ba má đi chợ mua đồ về làm tiệc đãi anh Tiêu Phong đó . Hôm nay nhà mình sẽ có một buổi đoàn tụ thật vui!

- Vui thiệt đó, lâu rồi mới có được một ngày vui như vầy! Còn con búp bê của em đâu ?

- Em nói không thèm búp bê nữa mà .

- Không thích như xưa nhưng vẫn ... thích mà ... hihi ...

- Đây nè cô!

Xuân An ôm con búp bê vào lòng, cặp mắt long lanh:

- Dễ thương quá, cám ơn anh!

Vừa nói "cám ơn anh" Xuân An vừa nhón gót hôn nhẹ lên má Tiêu Phong một cái như ngày xưa con bé vẫn thường ... hôn anh mỗi khi được anh tặng quà hay cho kẹo ... Nụ hôn hồn nhiên đó làm Tiêu Phong bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm dấu yêu xưa . Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã tám năm hơn ...

oOo

Ba mẹ Vỹ Thanh và ba mẹ Tiêu Phong là những người bạn thân . Vỹ Thanh và Tiêu Phong lại cùng một tuổi và học chung trường . Tình cảm của hai gia đình lại càng thêm khắng khít ... Tiêu Phong không có em gái nên anh rất yêu thương, cưng chìu Xuân An, đến nổi Vỹ Thanh phải than rằng Xuân An là em gái của Tiêu Phong chứ không phải của Vỹ Thanh .

Năm Tiêu Phong 16 tuổi, gia đình anh đi định cư ở Mỹ theo diện H.O vì ba anh là cựu tù nhân chính trị, người đã từng phục vụ trong guồng máy chính quyền của chế độ cũ . Lúc đó, Xuân An chỉ mới có 10 tuổi . Ngày tiễn Tiêu Phong và gia đình anh ra phi trường Tân Sơn Nhất, Xuân An níu áo Tiêu Phong khóc và dặn dò:

- Anh Tiêu Phong đừng có quên nhóc con nha! Nhóc con sẽ đợi anh trở về ...

Tiêu Phong cũng ngậm ngùi:

- Nhóc con ở lại ráng học giỏi và nghe lời ba mẹ với anh hai nghen! Anh hứa sẽ về thăm lại mọi người trong thời gian sớm nhất! Khi anh về, nhóc con thích anh tặng quà gì nè ? Một con búp bê dễ thương và xinh đẹp như nhóc con nhé!

- Dạ, em chỉ cần anh về chơi với em thôi, quà gì cũng được mà!

Trước khi chia tay, Tiêu Phong còn nhấc Xuân An lên quay một vòng, khi anh đặt con bé xuống, giọng anh ngậm ngùi:

- Có lẽ anh được ẳm nhóc lần này nữa thôi, mai mốt anh về, chắc nhóc lớn lắm rồi ...

Mặt Xuân An méo xẹo:

- Bộ anh tính đi lâu lắm sao mà nói như vậy ? Em không chịu đâu!

- Không lâu, không lâu, anh sẽ về với nhóc mà ...

Mọi người ai cũng rơm rớm nước mắt trong phút tiễn đưa ...

oOo

Những cánh hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời Mỹ Tho, nhất là con đường từ Giếng Nước đến vườn hoa Lạc Hồng, đâu đâu cũng thấy phượng, đâu đâu cũng thấy sứ giả của mùa hè . Mùa hè đồng nghĩa với mùa chia tay của tuổi học trò . Đặc biệt mùa hè năm nay, khối lớp 12 chẳng mấy ai vui vì mọi người sắp phải rời xa mãi mãi mái trường thân yêu Nguyễn Đình Chiểu . Thêm vào đó, nỗi ưu tư về những kỳ thi tốt nghiệp, đại học, và sự trăn trở về những bước chân đầu tiên vào đời làm cho khuôn mặt của đám học sinh như thiếu mất những nụ cười ... Tử Ngôn, Bảo Vinh, Thiện Hùng ráo riết ôn bài cho kỳ thi đại học . Họ đặt hết niềm tin, niềm hy vọng cho tương lai vào kỳ thi này ...

Xuân An không thi đại học vì mọi dự định của con bé từ bấy lâu nay đã bị đảo ngược hoàn toàn . Chẳng còn bao lâu nữa, Xuân An sẽ lên đường định cư sang Mỹ theo diện hôn nhân . Phải, Xuân An, trên giấy tờ, là hôn thê của Tiêu Phong mặc dù trong trái tim Xuân An chỉ có hình bóng của Thiện Hùng, còn đối với Tiêu Phong, Xuân An chỉ cảm mến như một người anh lớn . Lời khuyên của ba mẹ, của anh hai Vỹ Thanh chẳng phải là không có lý, nước Mỹ tự do sẽ chấp cánh cho Xuân An đi đến vùng trời mơ ước một cách dễ dàng hơn . Ở đó, Xuân An sẽ tiếp tục những năm đại học dưới sự bảo trợ của Tiêu Phong . Nhưng mơ ước mà làm gì, hy vọng mà làm gì nếu phải rời xa Mỹ Tho, rời xa mối tình đầu ngây thơ trong trắng .
Tiêu Phong khi biết được chuyện tình cảm của Xuân An và Thiện Hùng, anh cảm thấy buồn như vừa đánh mất đi một cái gì đó rất gần gũi, thân thương . Nhưng dù cái ý định tỏ tình với Xuân An không còn, anh vẫn muốn tạo cơ hội cho Xuân An có một tương lai, một đời sống tốt đẹp hơn và đó là lý do tại sao anh làm giấy tờ giả để rước Xuân An đi Mỹ .

Lúc đầu, Xuân An phản đối kịch liệt chuyện này, nhưng lâu dần con bé bị những người thân thuyết phục và đã ... xiêu lòng . Hơn nữa, con bé nghĩ sau khi học hành thành đạt, Thiện Hùng vẫn còn đó, tình yêu của con bé vẫn còn đó chứ có mất đi đâu mà sợ . Thời gian xa cách sẽ là một thử thách tốt cho tình cảm của họ . Thế nhưng, Xuân An có vượt qua được thử thách này để về tìm lại ... người yêu không ?

oOo

- Thiện Hùng, sao Thiện Hùng làm thinh hoài vậy ?

Xuân An hỏi, giọng buồn buồn, mắt đong đầy ngấn lệ . Thiện Hùng lắc đầu:

- Thiện Hùng biết nói gì đây hả Xuân An ? Mọi việc đã được mọi người sắp xếp một cách chu đáo rồi ...

- An thật không muốn đi chút nào hết ... Thiện Hùng hãy cho An một lời khuyên đi!

- Tự bản thân Thiện Hùng, Thiện Hùng còn chẳng biết khuyên mình như thế nào nữa, An ạ!

- Thiện Hùng ... giận và ... ghét An lắm phải không ?

Thiện Hùng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Xuân An xiết nhẹ:

- Nghe nè, suốt đời này, Thiện Hùng sẽ chẳng bao giờ giận và ghét An đâu . Thiện Hùng tôn trọng mọi quyết định của Xuân An ...

- Thiện Hùng hãy cho An thêm nghị lực và hãy hứa ... đợi Xuân An trở về nghe!

- Thiện Hùng hứa sẽ đợi An mà ... Nhưng An đừng hứa hẹn gì hết, những lời hứa biết đâu sẽ làm cho Xuân An ray rứt trong những ngày sắp tới . Hãy để cho tình cảm đi theo hướng tự nhiên từ trái tim, An ạ! Nếu ngày nào An trở về, Thiện Hùng vẫn còn đây thì đó là một điều hạnh phúc, một điều tốt đẹp . Còn nếu như ... An không về hoặc là An trở về bên cạnh ... một người khác... Thiện Hùng cũng sẽ chẳng bao giờ trách An hết, An có hiểu không ?

Những giọt lệ trong mắt Xuân An trào ra và con bé bật khóc ngon lành ... Lòng Thiện Hùng nhói đau ... Anh biết những giọt lệ đó là những giọt lệ chân thành dành cho anh, cho tình cảm từ bấy lâu nay của hai người .

Bóng tối đã ùa về, đêm công viên buồn vời vợi ... Bất chợt, Thiện Hùng đưa tay kéo Xuân An vào lòng rồi anh cúi xuống ... cúi xuống ... hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của Xuân An . Nụ hôn đầu tiên cũng là nụ hôn giã từ . Xuân An thì thầm:

- Em ... yêu anh!

Thiện Hùng xiết chặt Xuân An trong vòng tay hơn như sợ rằng Xuân An sẽ bất ngờ tan biến đi mất:

- Yêu em!...

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là một cặp tình nhân trẻ hạnh phúc nhất trên đời, chỉ có riêng Thiện Hùng mới hiểu "làm người ở lại có bao giờ vui"!

oOo

Đôi cánh phi cơ chao nghiêng đưa Xuân An đi đến một vùng trời xa lạ và bên cạnh con bé là ... Tiêu Phong . Anh về để đưa Xuân An đi như đã hẹn . Xuân An khóc đã đời rồi tựa đầu vào vai Tiêu Phong ngủ một cách mệt mỏi . Trong lòng Tiêu Phong dâng lên một niềm thương mến và một hy vọng âm thầm . Anh hy vọng một ngày nào đó, trong trái tim Xuân An chỉ có mỗi hình bóng anh thôi . Rồi anh cất lời ru khe khẽ :" ngủ đi em, mộng bình thường, ru em sẳn tiếng thùy dương đôi bờ ... ngủ đi em ... ngủ đi em ... ngủ đi mộng vẫn bình thường ..."

oOo

5 năm sau ...

Những bông tuyết trắng rơi rơi làm cho bầu trời ngoài kia như buồn bả hơn . Mở thùng thơ, Xuân An mừng rỡ khi nhận ra dòng chữ quen thuộc của Tử Ngôn ... 5 năm rồi, 5 năm với bao thăng trầm, thay đổi, Tử Ngôn vẫn vậy, vẫn thường xuyên viết thơ thăm hỏi Xuân An ...

"Mỹ Tho, ngày ... tháng ... năm ...

Xuân An thương nhớ,

Ngôn và Bảo Vinh vừa trở về sau tuần trăng mật tại Đà Lạt . Những ngày vừa qua là những ngày hạnh phúc nhất của Ngôn, An ạ!

An nhớ không, ngày xưa, tụi mình vẫn thường ao ước sẽ làm đám cưới một lượt và sẽ đi Đà Lạt cho tuần trăng mật một lượt . Thế nhưng, cuối cùng chỉ có Ngôn và Bảo Vinh đến đó . Niềm vui, niềm hạnh phúc tuy lớn lao nhưng dường như cũng không trọn vẹn . Biết làm sao hơn, thời gian đã làm thay đổi tất cả . Ngôn thì nhắc tới An luôn, còn Bảo Vinh thì mãi nhắc tới ... Thiện Hùng ...

Những ngày dưới mái trường Nguyễn Đình Chiểu, bọn mình ngây thơ, hồn nhiên quá, An nhỉ ? An có còn nhớ An đòi làm bồ câu đưa thư cho Ngôn và Bảo Vinh không ? Bây giờ, con chim bồ câu ấy đã tung cánh bay xa rồi . Ngày cưới của Ngôn, An không về dự làm cho Ngôn cảm thấy buồn buồn ... Không phải là trách An đâu, chỉ là tình cảm tự nó như vậy mà thôi .
An nè, An nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Ngôn và Bảo Vinh vẫn hy vọng một ngày gặp lại An đó, biết không ?

Cho Ngôn gởi lời thăm ... anh Tiêu Phong của An nhé!

Bảo Vinh đang gọi Ngôn chí chóe ngoài phòng khách kìa, thôi Ngôn dừng bút nơi đây, hẹn thư sau Ngôn sẽ viết nhiều hơn!

Thương nhiều,

Tử Ngôn

Tái Bút: Bảo Vinh bảo Ngôn đừng cho An biết tin này nhưng Ngôn cãi lại đây, dù sao chuyện đã qua rồi, cho An biết vẫn chẳng sao . An à, Thiện Hùng ... đã vào nhà dòng để hiến đời mình cho một tình yêu cao cả thiêng liêng hơn rồi ... "

Lá thơ rơi khỏi bàn tay An . Đôi dòng lệ nóng trên khóe mắt trào ra, Xuân An không kềm chế được . Những kỷ niệm ngày xưa như một dòng thác lũ chợt ùa về ... Tiếng hát Thiện Hùng như vẫn còn văng vẳng bên tai ... "Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâu . Mối tình thơ thoáng như một giấc mơ ... Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấy, cho lòng tôi nhớ thương hoài chẳng nguôi ... Quay đều ... quay đều ... quay đều, mối tình ngày xưa yêu dấu . Quay đều ... quay đều ... quay đều ... nhớ hoài những vòng xe ..."

Thiện Hùng ơi, em có lỗi với anh nhiều quá ... Em là một kẻ không giữ lời hứa, phải không anh ?

Những giọt nước mắt của Xuân An đua nhau rơi xuống ... Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên . Xuân An bước từng bước nặng nề đến bên chiếc điện thoại:

- Hello!

Bên kia đầu dây là tiếng của Tiêu Phong:

- Hello, bà xã hả ? Hôm nay em khỏe không ? Baby trong bụng có quấy rầy em không ?

- Dạ, con mình ngoan lắm, sáng giờ nó nằm yên, anh à!

- Vậy thì tốt ! Anh đi làm mà cứ lo cho em ở nhà có một mình hà ...

Xuân An cố cười để trấn an Tiêu Phong:

- Em khỏe lắm, không sao đâu, anh đừng lo ...

- Chiều nay về, anh sẽ đưa em đi thăm ba mẹ nghen . Mẹ nói cả mấy tuần không gặp, mẹ nhớ tụi mình lắm đó!

- Dạ ...

Xuân An thẩn thờ buông điện thoại xuống ... Ngoài kia tuyết trắng vẫn rơi đều ... Xuân An chợt ao ước một chút nắng, một chút mưa của ... Mỹ Tho ...


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả