Vầng Trăng Và Tôi

Cứ mỗi lần đi làm khuya về,tôi nhìn thấy ánh trăng , lòng dâng lên một cảm giác khó tả.Một chút lâng lâng, một chút buồn buồn.Một cảm giác thoát tục ..
Tôi không biết viết văn.Thấy anh tôi viết rất hay .Điểm văn của anh ấy bao giờ cũng cao nhất .Anh hay viết truyện ngắn đăng trên các báo được nhiều người hâm mộ.Thế là tôi thử viết, biết đâu không bằng thì chỉ kém anh tôi một chút thôi.Tôi bỏ ra hai tuần lễ,viết một truyện ngắn.Tôi nghĩ câu chuyện của tôi rất lâm ly bi đát bởi tôi khóc nức nở khi tưởng tượng nhân vật chính bị chết và người yêu đến để tiễn đưa.Khi viết xong,tôi mừng khấp khởi,phen nầy ông anh sẽ "lé mắt" vì tài năng của em mình.Tôi đứng chờ anh ấy đọc mà trong lòng nôn nóng ...Đọc xong ông cười ha hả .Tôi giận tím gan tím mật
-Bộ văn em dở lắm sao mà cười dữ vậy
Tôi muốn khóc.
Thấy vậy anh an ủi
-Anh đâu có chê dở,cốt truyện rất hay Tại em chưa quen ,nên chưa lột tả hết nội tâm của nhân vật ..
Tôi vẫn còn ấm ức
-Bất cứ truyện nào của anh em đọc cũng khen cả, có khi nào cười đâụ.thiếu tế nhị..xì ..!
Anh biện bạch
-hahaha...vậy em khen truyện anh vì tế nhị chứ đâu phải hay ..?
Tôi tức lắm
-Em thề không bao giờ viết văn nữa
-Thôi mà, viết khoảng dăm truyện thì hay mà ...

Tôi định bỏ viết văn.Nhưng người xưa có dạy;"phàm làm người, muốn thành công cần phải biết đại tín (có niềm tin mảnh liệt)đại bất mãn (tại sao người khác làm được minh làm không được ?)đại chí(quyết tâm làm cho bằng được).Vả lại tôi yêu trăng quá .Tôi muốn viết cái gì đó để ca ngơi nét đẹp của trăng Tôi đổi qua kiểu viết khác..
Thời còn con nít ,tôi nhìn trăng bằng con mắt hời hợt.Tôi chỉ thích ánh sáng của trăng.Đêm không trằng ngoài trời đen như mực
lở có con ma nhảy ra ôm chầm chắc tôi chết ngay lập tức
Tôi thích chạy qua nhà láng giềng chơi với lủ nhóc như tôi và nhìn người lớn chất những bó lúa mới gặt xong thành dống tròn.Sau đó họ bắt hai con trâu đi vòng quanh , đạp cho những hạt lúa tách ra .
Làm ruộng tốn nhiều công ,nên chòm xóm hay đổi công với nhaụTrong khi người nầy đánh trâu đạp lúa thì những người "bạn nhậu" với vài chai xị đế,con cá lóc nướng trui hay vài con khô cá sặc ...khề khà kể chuyện "trời trăng mây nước" ,ra vẻ "tâm đắc" lắm!
Lũ con nít thích nghe ông cụ hay bà cụ kể chuyện đời xưa chẳng hạn "Chuyện Chú Cuội"
"Ngày xưa ở một miền nọ có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như lệ thường, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây mà chặt. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội bỗng giật mình trông thấy một cái hang cọp. Nhìn trước nhìn sau anh chỉ thấy có bốn con cọp con đang vờn nhau. Cuội liền xông đến vung rìu bổ cho mỗi con một nhát lăn quay trên mặt đất. Nhưng vừa lúc đó, cọp mẹ cũng về tới nơi. Nghe tiếng gầm kinh hồn ở sau lưng, Cuội chỉ kịp quẳng rìu leo thoắt lên ngọn một cây cao. Từ trên nhìn xuống, Cuội thấy cọp mẹ lo^`ng lộn trước đàn con đã chết. Nhưng chỉ một lát, cọp mẹ lẳng lặng đi đến một gốc cây gần chỗ Cuội ẩn, đớp lấy một ít lá rồi trở về nhai và mớm cho con. Chưa đầy ăn giập miếng trầu, bốn con cọp con đã vẫy đuôi xông lại, khiến cho Cuội vô cùng sửng sốt. Chờ cho cọp mẹ tha con đi nơi khác, Cuội mới lần xuống tìm đến cây lạ kia đào gốc vác về.

Dọc đường gặp một ông lão ăn mày nằm chết vật trên bãi cỏ, Cuội liền đặt gánh xuống, không ngần ngại, bứt ngay mấy lá nhai và mớm cho ông già! Mầu nhiệm làm sao, mớm vừa xong, ông lão đã mở mắt ngồi dậy. Thấy có cây lạ, ông lão liền hỏi chuyện. Cuội thực tình kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông lão kêu lên:

- Trời ơi! Cây này chính là cây có phép "cải tử hoàn sinh" đây. Thật là trời cho con để cứu giúp thiên hạ. Con hãy chăm sóc cho cây nhưng nhớ đừng tưới bằng nước bẩn mà cây bay lên trời đó!

Nói rồi ông lão chống gậy đi. Còn Cuội thì gánh cây về nhà trồng ở góc vườn phía đông, luôn luôn nhớ lời ông lão dặn, ngày nào cũng tưới bằng nước giếng trong.

Từ ngày có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Hễ nghe nói có ai nhắm mắt tắt hơi là Cuội vui lòng mang lá cây đến tận nơi cứu chữa. Tiếng đồn Cuội có phép lạ lan đi khắp nơi.

Một hôm, Cuội lội qua sông gặp xác một con chó chết trôi. Cuội vớt lên rồi giở lá trong mình ra cứu chữa cho chó sống lại. Con chó quấn quít theo Cuội, tỏ lòng biết ơn. Từ đấy, Cuội có thêm một con vật tinh khôn làm bạn.

Một lần khác, có lão nhà giàu ở làng bên hớt hải chạy đến tìm Cuội, vật nài xin Cuội cứu cho con gái mình vừa sẩy chân chết đuối. Cuội vui lòng theo về nhà, lấy lá chữa cho. Chỉ một lát sau, mặt cô gái đang tái nhợt bỗng hồng hào hẳn lên, rồi sống lại. Thấy Cuội là người cứu sống mình, cô gái xin làm vợ chàng. Lão nhà giàu cũng vui lòng gả con cho Cuội.

Vợ chồng Cuội sống với nhau thuận hòa, êm ấm thì thốt nhiên một hôm, trong khi Cuội đi vắng, có bọn giặc đi qua nhà Cuội. Biết Cuội có phép cải tử hoàn sinh, chúng quyết tâm chơi ác. Chúng bèn giết vợ Cuội, cố ý moi ruột người đàn bà vứt xuống sông, rồi mới kéo nhau đi. Khi Cuội trở về thì vợ đã chết từ bao giờ, mớm bao nhiêu lá vẫn không công hiệu, vì không có ruột thì làm sao mà sống được.

Thấy chủ khóc thảm thiết, con chó lại gần xin hiến ruột mình thay vào ruột vợ chủ. Cuội chưa từng làm thế bao giờ, nhưng cũng liều mượn ruột chó thay ruột người xem sao. Quả nhiên người vợ sống lại và vẫn trẻ đẹp như xưa. Thương con chó có nghĩa, Cuội bèn nặn thử một bộ ruột bằng đất, rồi đặt vào bụng chó, chó cũng sống lại. Vợ với chồng, người với vật lại càng quấn quít với nhau hơn xưa.

Nhưng cũng từ đấy, tính nết vợ Cuội tự nhiên thay đổi hẳn. Hễ nói đâu là quên đó, làm cho Cuội lắm lúc bực mình. Đã không biết mấy lần, chồng dặn vợ: "Có đái thì đái bên Tây, chớ đái bên Đông, cây dông lên trời!". Nhưng vợ Cuội hình như lú ruột, lú gan, vừa nghe dặn xong đã quên biến ngay.

Một buổi chiều, chồng còn đi rừng kiếm củi chưa về, vợ ra vườn sau, không còn nhớ lời chồng dặn, cứ nhằm vào gốc cây quý mà đái. Không ngờ chị ta vừa đái xong thì mặt đất chuyển động, cây đảo mạnh, gió thổi ào ào. Cây đa tự nhiên bật gốc, lững thững bay lên trời.

Vừa lúc đó thì Cuội về đến nhà. Thấy thế, Cuội hốt hoảng vứt gánh củi, nhảy bổ đến, toan níu cây lại. Nhưng cây lúc ấy đã rời khỏi mặt đất lên quá đầu người. Cuội chỉ kịp móc rìu vào rễ cây, định lôi cây xuống, nhưng cây vẫn cứ bốc lên, không một sức nào cản nổi. Cuội cũng nhất định không chịu buông, thành thử cây kéo cả Cuội bay vút lên đến cung trăng.

Từ đấy Cuội ở luôn cung trăng với cả cái cây quý của mình. Mỗi năm cây chỉ rụng xuống biển có một lá. Bọn cá heo đã chực sẵn, khi lá xuống đến mặt nước là chúng tranh nhau đớp lấy, coi như món thuốc quý để cứu chữa cho tộc loại chúng. Nhìn lên mặt trăng, người ta thấy một vết đen rõ hình một cây cổ thụ có người ngồi dưới gốc, người ta gọi cái hình ấy là hình chú Cuội ngồi gốc cây đa....

Dị bản
Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé tên là Cuội. Cuội là một đứa trẻ thông minh, nhưng như cái tên của nó gợi cho bạn thấy, nó dùng phần trí thông minh để nói dối. Nó rất khoái đánh lừa những người chung quanh. Không một ai tránh khỏi bị nó lừa dối; thậm chí cả chú thím nó là những người đã mang nó về nuôi sau khi cha mẹ nó qua đời, nó cũng không tha.

Một hôm, chú nó đi cày ở cánh đồng xa, còn thím nó thì ở nhà lo toan công việc nội trợ. Nhìn thấy thím nó bận rộn, Cuội chợt nghĩ ra một trò dối trá để trêu chọc cả ông chú lẫn bà thím. Nó lẻn ra khỏi nhà, chạy thẳng ra đồng, nơi chú nó đang cày. Vừa chạy đến ruộng, nó đã gọi giật giọng:

- Chú ơi! Chú! Chú về nhà ngay! Thím bị ngã thang, máu chảy đầm đìa, cháu chẳng biết xoay xở thế nào.

Chẳng kịp nói năng, chú nó lao về nhà. Thằng Cuội theo đường tắt chạy tót về trước. Nó nhảy bổ vào trong nhà kêu tướng lên:

- Thím ơi! Thím! Chú bị trâu húc ở ngoài đồng. Hình như sừng trâu đâm xọc vào bụng chú. Thím đi nhanh lên không chú chết mất!

Cuội nói chưa dứt lời, thím nó đã chạy ra khỏi nhà. Cuội nhìn theo, toe toét cười khoái trá và đứng nấp đằng sau nhà.

Thím nó chạy vắt chân lên cổ mà vẫn sợ không kịp. Thế rồi đúng vào lúc thím nó vừa đến chỗ đường ngoặt thì đâm sầm phải một người, hóa ra đó chính là chồng mình đang thở hồng hộc và đầm đìa mồ hôi. Hai người nhìn nhau lặng người đi.

- Cái thằng Cuội! Hai người hiểu ngay ra là họ lại bị mắc lừa thằng cháu.

Chú thím nó nổi cơn thịnh nộ. Ông chú nói:

- Từ nay về sau, chúng ta quyết không để thằng nhãi con ấy đánh lừa nữa!

Hai vợ chồng trở về nhà và tìm thấy Cuội đang nấp ở sau nhà. Hai người đem nhốt nó vào trong một cái sọt tre to, buộc chặt nắp lại cho chắc chắn.

- ở đấy cho đến tối! - Chú nó đe - Rồi thím mày và tao sẽ mang cái sọt này ra sông quẳng xuống nước để mày chẳng còn bao giờ nói dối được nữa!

Đến chiều, chú thím nó mang sọt ra sông. Nhưng đúng vào lúc họ định quẳng nó xuống nước, Cuội kêu lên:

- Chú thím ơi! Cháu biết mình có lỗi rồi. Cháu xin sẵn lòng chịu tội. Nhưng xin chú thím cho cháu một ân huệ cuối cùng: Cháu có một quyển sách dạy nói dối giấu kín ở đằng sau bồ thóc trong nhà. Nay cháu muốn mang theo để đọc ở dưới âm ti.

Cả chú và thím nó đều không nỡ chối từ. Vả lại, chú nó cũng còn tò mò muốn biết quyển sách đó nói gì. Thế là ông ta về nhà lục tìm.

Giữa lúc Cuội ngồi trong sọt chờ đợi, thì một người mù đang dò dẫm dọc bờ sông. Thằng bé liền gọi to:

- Ông mù ơi! ông mù! Nếu ông muốn lại được sáng mắt ra, thì hãy đến đây!

Nghe thấy thế, người mù liền dò đường đến chỗ cái sọt.

- Nhanh lên nào, nhanh lên! - Cuội nói - Ông hãy tháo cái nắp sọt này ra, rồi tôi sẽ bảo cho ông biết cách chữa bệnh mù.

Người mù dò dẫm quanh cái sọt và rốt cuộc cũng tìm cách mở được cái nắp ra. Nắp sọt vừa bật mở, Cuội nhẩy vọt ra ngoài chốn thẳng.

Khi chú thím nó trở lại bờ sông để nói cho nó biết là họ chẳng tìm thấy quyển sách đâu cả, thì thằng bé không còn ở trong sọt nữa. Chỉ có một người mù tội nghiệp đang đứng đợi để học cách chữa cho mắt mình khỏi mù. Chú thím nó lại bị lừa một lần nữa.

Thằng Cuội chạy đến bụi tre dày đặc ở gần bờ sông. Trong lúc đang tha thẩn quanh bụi tre, nó vớ được một cái hũ cổ đựng đầy vàng. Thật là may biết mấy, Cuội liền mang vàng về nhà cho chú thím.

Nhờ có hũ vàng, gia đình chú thím Cuội trở nên giàu có. Chú thím nó giờ đây hiểu rằng có mắng mỏ mấy cũng không làm cho thằng bé thay đổi được tính nết. Họ nghĩ: hay cưới cho nó một cô vợ tử tế, có thể nó sẽ thôi nói dối và bỏ cái tật ăn không ngồi rồi. Vì vậy hai người cưới cho Cuội một cô gái người làng. Dường như trong một thời gian, việc cưới xin đó có làm cho Cuội đỡ nói dối đi nhưng chỉ mấy tháng sau, khi thím nó chết, Cuội lại tiếp tục nói dối và đánh lừa mọi người như trước.

Một hôm, Cuội đi lang thang trong rừng, bắt gặp mấy con hổ con đang nằm trên cỏ. Vốn là một người xấu tính, Cuội bắt đàn hổ con và bẻ gẫy chân của chúng. Đau quá, lũ hổ con kêu lên, liền nghe có tiếng gầm kinh rợn từ một nơi nào gần đó. Chắc là hổ mẹ! Cuội vội ẩn ngay vào đằng sau một bụi cây. Một lát sau, hổ cái xuất hiện. Khi thấy con bị đau, nó cắp từng con đến dưới một gốc cây non cành lá xanh tốt. Nó bứt vài chiếc lá rồi nhai nhỏ và rịt vào chỗ chân bị gãy của đàn con, Cuội vô cùng sửng sốt, lũ hổ con chỉ sau ít phút đã lành lặn.

Cuội rình cho đến khi đàn hổ đi hết, rồi đào cây vác về nhà. Cuội trồng cây đó ở trong sân và đặt tên cho nó là cây đa. Từ đấy trở đi, Cuội chăm bón cây rất cẩn thận. Nó nói với vợ rằng, cái cây này là của một vị thần đã cho nó, lá cây có thể chữa lành các vết thương, chữa khỏi mọi chứng bệnh và còn có thể cải tử hoàn sinh. Cuội dặn vợ phải giữ cho cây đa được luôn luôn sạch sẽ. Nhiều lần Cuội đe vợ:

- Cấm có đổ rác vào gốc cây, kẻo nó bay đi mất!

Thoạt đầu vợ Cuội làm theo lời chồng dặn. Nhưng dần dần về sau, ả đâm ra bực mình với chồng vì thấy Cuội tỏ ra quý cây hơn vợ. ả cũng phát ngấy về những lời chồng răn dạy. Thế rồi một hôm, xảy ra chuyện cãi cọ về cái cây, ả không còn kiềm chế được nữa, hét lên:

- Đây cứ đổ rác vào gốc cây nếu như đây muốn.

Tức tối, ả mang một thúng rác đầy từ trong nhà bếp ra, đổ cả đóng vào gốc cây đánh rầm một cái. Đột nhiên, cây đa bắt đầu lung lay, rồi từ từ bật rễ khỏi mặt đất và bốc lên cao.

Nhìn thấy sự thể xảy ra, Cuội lao sấn đến cây đa, bám chặt vào một cái rễ. Nhưng cây đa cứ tiếp tục bốc lên cao. Nó cứ bay lên mãi, cao vút trên bầu trời cùng với chú Cuội bím chặt lấy rễ.

Cây đa bay mãi, bay mãi cho đến khi tới mặt trăng và đứng ở đấy suốt từ đó cho đến bây giờ.

Nếu bạn nhìn kỹ mặt trăng, bạn vẫn còn có thể trông thấy bóng cây đa ở trên đó, có chú Cuội ngồi dưới gốc cây, nhất là vào lúc trời quang và gặp kỳ trăng tròn và sáng. "(sưu tầm)

Tôi náo nức chờ Đêm Trung Thu như tụi con nít ơ? Mỹ náo nức đợi Halloween.Anh tôi chuốt từng nhánh tre mỏng kết thành cái đèn Ông Sao .Tôi hảnh diện xách lồng đèn đi lảnh bánh Trung Thu ở trường học .Học thuộc những bài hát :Chiếc đèn Ông Sao,cây Đa Chú Cuội ...

"Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già
Ôm một giấc mơ
Lặng yên ta nói Cuội nghe
Ở cung trăng mãi làm chi
Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già
Ôm một giấc mơ. "

Tôi có người anh đi lính trận.Mỗi lần về phép anh thường giúp Mẹ làm nhiều việc.Phía trước nhà tôi có cây me cổ,cứ mỗi năm ,lúc gần Tết me chín cần phải leo tuốt lên cao,rung cho trái rớt xuống.Tôi lom khom lượm,anh tôi ở trên ngọn cây me .Tôi nghe anh hát

"Trong đêm trăng, tiếng chày khua, ta hát vang trong đêm trường mênh mang
Ai đang say, chày buông rơi, nghe tiếng vơi tiếng đầy

Ai đang đi, trên đường đê, tai lắng nghe muôn câu hò đê mê
Vô đây em, dù trời khuya anh nhớ đưa em về ..."
(Gạo Trắng Trăng Thanh .-Hoàng Thi Thơ )
..Đi đâu đó em Hai ?
Tôi ngẩng lên thấy mấy cô thôn nữ đang đi trên đường cái ...nghe anh tôi hỏi,liền đáp :
-Đi đâu thì mặc tui,mắc gì anh hỏi ?
Anh chọc tiếp
-Có duyên người ta mới hỏị..mà sao em Hai khó tính quá hà ...coi chừng "ống chề" đó ...!!
Chị ấy vừa đi vừa rủa
-Đàn ông gì vô duyên
Anh tôi cũng không tha
-Anh có "duyên" đàng hoàng, em có chịu lấy anh hong ?
Các cô ngoe ngoảy đi,anh tôi khoái chí cười ha ha?

Những đêm trăng sáng người ta gặt lúa,gánh lúa về ,đập lúa ..v.v..Người ta hò, hát .cho vui,cho quên mệt nhọc và cũng từ đó nhiều cuộc tình nẩy sinh.Vầng trăng làm chứng cho những lời thề hẹn.Vầng trăng tạo khung cảnh hẹn hò thêm thơ mộng cho những tâm hồn hiền hòa thánh thiện gần gũi yêu thương nhau hơn

"Đêm hôm nay
Ánh trăng thắm màu cùng đẹp người mai sau
Trăng thanh ơi !
Chứng cho những lời thề trọn đời ta chung tình
Yêu thương nhau góp tay giả đều đều
Gạo mình mau trắng
Sáng mai gánh nhiều nhiều ngược về đô thành
Bát cơm ấm lòng người để cùng sống no lành"

(Tình Lúa Duyên Trăng Hoàng Thi Thơ )



Dù cuộc tình đã chìm sâu trong quá khứ nhưng đối với tôi những kỷ niệm đưới trăng vẫn hiển hiện rõ nét khi tôi nghĩ đến
Quê anh ấy ơ? Cái Mơn,một nơi nước ngọt quanh năm,vườn cây trái bốn mùa quằn nhánh..Tôi và hai cô bạn mê ăn trái cây nên lặn lội đường xa ,đi cho biết
Bên bờ sông ngập nước,con nước lớn êm đềm trôi mang theo những nhánh hoa lục bình tim tím.Nhìn dòng nước chảy gợi trong lòng một nỗi buồn nao nao.Nước lớn lại ròng .Trằng tròn lại khuyết.Đời người lênh đênh theo giòng đời ,gặp nhau hôm nay ngày mai không biết đi về đâu .
Tôi ngồi giặt áo ,hời nước âm ấm thật dễ chịu,những tia nắng yếu ớt buổi ban chiều cũng tan biến.Âm thanh tiếng gió đưa cành lá và tiếng sóng vỗ róc rách thật êm diệu.Anh ngồi trên bờ ,ôm đàn hát

"Bằng lòng đi em về với quê anh.Một cù lao xanh .Một giòng nước xanh
Bằng lòng đi em ...anh đón qua cầu ...cầu tre mùa mưa dẫu khó đưa đâu ..."

Trên bờ sông ấy,dưới ánh trăng huyền diệu,anh đã nói tiếng "Yêu em".Và cũng chính nơi ấy,nhưng một con trăng khác anh nói tiếng biệt ly.Vầng trăng chứng kiến ,chắc cũng lu mờ khi nhìn những giọt nước mắt tôi rơi.Tôi cứ rên rỉ bài hát như có người chia sẻ với mình chút nỗi đau

"Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Chẳng bán tình yêu.."
Ngày xưa còn bé, tôi cứ nghĩ trên mặt trăng có cung vàng điện ngọc, có Hằng Nga tuyệt đẹp với những nàng Tiên Nữ thướt tha cánh mỏng
" Thi sỹ Lý Thường Ẩn viết rằng trong một đêm trăng sáng trong gian nhà có đốt ngọn nến , qua ánh trăng hình nến in trên bức bình phòng làm bằng đá Vân Mẫu ( Marble ). Thi sỹ nhìn lên trời thấy sông Ngân Hà xuống thật thấp và ngàn sao lấp lánh chìm vào giòng sông Ngân Hà. Nhìn bóng trăng , thi sỹ chợt nhớ câu chuyện thần tiên ngày xưa. Ngày xưa trên thiên đình có một nàng tiên nữ đẹp vô cùng. Nàng đã ăm trộm thuốc tiên của Tây Vương Thánh Mẫu. Bị phát giác nàng sợ quá bỏ trốn . Hằng Nga rủ chồng là Hậu Nghệ trốn khỏi thiên đình , chàng là một người bắn cung rất giỏi. Lúc thiên binh rượt gấp quá Hằng Nga nhờ uống trộm thuốc tiên , nên nàng bay lên cung trăng trốn. Hậu Nghệ thấy vợ bay vút lên trời. Nhìn lên trời thấy có tới 9 cái mặt trời chói sáng. Chàng bực mình rút cung bắn rớt 8 cái. Nên cữu dương thần nữ. Bây giờ chỉ còn nhất dương thần nữ. Chắc 8 nàng cữu dương thần nữ khác đã đi xa ngoài hệ thống Galaxy của chúng ta.
Thi sỹ nhìn biển biếc trời xanh , thi sỹ thầm nghĩ nàng Hằng Nga đêm đêm đang ăn năn vì tội ăn cắp linh đơn trong Tây Vương Thánh Mẫu

Thường Nga

Nguyên tác: Lý Thương Ẩn


Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm
Trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm
Thường Nga ưng hối thâu kinh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm

Dịch Nghĩa

Bóng nến in đậm trên bình phong bằng đá vân mẫu
Sông Ngân hà dần dần xuống thấp, sao sớm lặn chìm Thường Nga chắc hẳn hối hận đã ăn trộm thuốc thiêng;
Hết đêm này sang đêm khác, phơi bày tấm lòng giữa nơi trời xanh, biển biếc

-- Bản dịch của Trần Trọng San --

Chú thích:
Thường Nga: tức Hằng Nga, vợ của Hậu Nghệ. Hậu Nghệ xin được thuốc tiên bất tử của Tây Vương Mẫu; Thường Nga lấy trộm thuốc của chồng, chạy lên cung trăng.

Hằng Nga
Vân Mẫu bình phong bóng nến in
Sông Ngân xuống thấp ánh sao chìm
Hăng Nga hối hận cắp linh dược
Biển biếc trời xanh tối khổ tâm

Trường Sơn
(Trích "Đường Thi Chọn Lọc của TRường Sơn)

Tôi thất vọng khi những nhà khoa học không gian thám hiểm, tuyên bố trên Mặt Trăng chỉ toàn là đá ...
Nhìn lại cuộc đời cũng vậy .Ta luôn đi trong vô minh, chạy theo tâm thức :dục, sắc, vô sắc .Chạy theo những hư mà không nhìn ra cái thực.
Khi tuổi đời càng cao thì những khổ đau của cuộc đời ta trãi qua càng nhiều.
Tôi đã khóc hết nước mắt vì những trớ trêu cuộc đời .Niềm an ủi lớn nhất khi tôi tìm về tôn giáo.Những lời cầu nguyện với Đấng Tâm Linh làm cho tôi cảm thấy có một niềm tin mảnh liệt để sống.Có lẽ,khi cầu nguyện, tôi đã trút gánh nặng lên vai của Ngài.Có lẽ tôi đã có người để chia sẻ những u uẩn trong lòng tôi.
Nếu cụ Nguyễn Du khao khát

"An đắc huyền quan minh nguyệt hiện
Dương quan hạ chiếu phá quần âm"
dịch
"Ước gì trước cửa huyền có được vầng trăng hiện ra
Ánh sáng vào chổ tối tăm phá mọi u ám"

Và tôi trọng giây phút chán nản nhất đã viết

"Trăng soi xuống cuộc đời ta
Bước chân lạc lỏng ta bà đắng cay
Ôm bao khát vọng , cuồng say
Tâm thân giãy giụa trần ai cuộc đời "

(Trăng Soi)

Càng tìm hiểu về tôn giáo, tâm linh càng thấm nhuần.Tôi hiểu thế nào là Nghiệp Quả, Luân Hồi, Nhân Duyên.
Trong kinh Phật có viết: "Citta is like an artist, because it effects manifold Karman" (Kasyapa-parivarta - 99), nghĩa là: "Tâm thức giống như một nghệ sĩ vì nó tác dụng thiên hình vạn tượng Nghiệp quả"
Quan hệ của Nghiệp Quả khác nhau, có sự khác nhau của vận mệnh chúng sinh: hình tướng,tính tình,sang hèn, giàu nghèo ,tài năng ngu dốt, khổ đau hạnh phúc, v.v.
Nhà sư Nhật Kanei Okamoto liên tưởng giữa ánh sáng trăng và ánh sáng vô hạn của đức huê. A Di Đà Phật

"A Di Đà Phật có thể ví với ánh sáng trăng. Sáng trăng ở khắp nơi, nhưng nó chỉ có đối với ai nhìn ngắm..."

Vầng trăng nhắc nhở tôi rằng hư thực nó chỉ cách nhau một đường tơ kẻ tóc.Người họa sĩ muôn hình vạn trạng(tâm thức) hãy vẽ cho mình một tranh có giá trị cho kiếp hiện tiền và cho kiếp sau
Bảo giám Thiền Sư đã so sánh như sau

"Tương Viên Tịch
Đệ Nhi.

Trí giả do như nguyệt tại thiên
Quang hàm trần sát, chiếu vô thiên,
Nhược nhân yếu thức , tu phân biệt
Lĩnh thượng phù sơ tỏa mộ yên .

Bảo Giám Thiền Sư


Phật tựa vầng trăng ở giữa trời
Ánh quang bụi cát chiếu nơi nơi
Nếu ai muốn hiểu nên phân biệt
Man mác non chiều bóng khói hơi

Chư Phật giống như mặt trăng ở trên trời
ánh sáng bao hàm bụi cát, chiếu xuống trần gian, không riêng nơi nàọ
Nếu ai muốn hiểu đạo Phật, thì phải phân biệt cho rõ thế nào là chân đế
thế nào là không phải chân đế. Sự phân biệt ấy thật không dễ dàng .
Cũng như lúc trời chiều đứng ở đằng xa trông đám khói hơi mù mịt
bốc ở ngọn núi, khó mà biết rõ chổ nào là núi, chỗ nào là khói ."

Vầng trăng cũng cho tôi hay những đau khổ hôm nay cũng do những hạt giống tôi đã gieo từ kiếp xa xôi .Nghiệp dĩ sẽ không còn nếu tâm thức không có điều để tạo tác

Như Thiền Sư Nhất Hạnh đã viết

"Rùng mình
Sóng gợn mặt hồ
Sương sớm lạnh
Dấu chân em
Buổi sáng
Trinh tuyền lối co?
Không lá ngỏ đồng xa
Nhưng hồn mùa ấm áp
Hoang sơ đi rồi
Thuyền chở maí trăng về bến cũ"

Trăng không của riêng ai, trăng của mọi người
Không như Jean.nói
"Vầng trăng soi tăm tối mà tăm tối không nhận nó'"

Tôi đã nhìn thấy vầng trăng và ánh sáng của trăng luôn chiếu sáng cho tôi trên con đường tăm tối ./.





Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả