Bất chợt …

1.
Cuối cùng thì anh cũng phát hiện ra em. Khúc hồ như là khi lòng tự vấn, buổi bâng khuâng gió lạ ngang về. Một đường dài gạch nối cõi u mê, nay đã rạng đêm vàng trăng dát lụa.

Cuối cùng thì anh cũng phát hiện ra em. Dây bất chợt đã từng ngân âm sắc, nốt vu vơ tấu khúc giao hòa. Những vần thơ dệt hạ nồng phượng vỹ, tưới non xanh lớp lớp gọi mưa về.

Cuối cùng thì anh cũng phát hiện ra em. Ơi chim-ngọc-thường-xanh, ơi bềnh bồng mây trắng. Cõi thênh thanh nay ngập ngàn tiếng hót, say lòng người những mỹ khúc tình xanh.

2.
Có những giấc mơ xin muôn đời đừng tỉnh. Có những niềm vui xanh mãi chốn bụi trần.

từ người thả bóng đêm trăng ấy
nắng lạc phương trời lạnh cỏ cây
tím giọt mưa buồn xao xuyến nhớ
ngàn thông vi vút gió trùng vây

từ người buông mộng bên bờ suối
mắt lá hoang chiều con nước xuôi
nửa mảnh trăng chìm ngang hốc núi
âm u nguyệt lạnh vọng liên hồi

nửa đời khép mộng dây tơ rối
một phút lao xao sóng cuộn ngầm
cố níu hoàng hôn khoan đến vội
chợt bừng xưa tím rải mê tâm

3.
Từng bong bóng chờm lên từng bong bóng, vệt loang dài lãng đãng nước dòng Hương. Bên thôn Vỹ khép tầm nhìn mấy nhịp, ánh đèn đêm rạo rực mắt hôn hoàng. Phùn mưa Huế là chứng nhân hội ngộ, phút tri giao giữa đất hợp trời. Đèn sao hỏa là hoa đăng vũ trụ, trôi mênh mang cảm giác ấm hương nồng. Và bảo tháp chuông hồi gióng sớm, gọi tri âm về với tri âm.

4.
từ em bóng nắng trưa hè
gốc đa anh - ngủ tư bề gió reo
non bồng chấp chới tay neo
đỉnh vu lãng đãng hồn treo dốc tình

từ em vàng cánh cúc xinh
dạ lan anh - toả hương trinh ấm vườn
sông êm khói biếc nhẹ buông
ghép trăng lối mộng đầy khuôn ngọc ngà


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả