Trần Vũ Liên Tâm
[ Thi Hữu | Nhắn Tin]


Roanoke

Bình minh đến choàng lên vai Roanoke chiếc áo được khéo léo kết bằng vạn tơ gió mỏng manh và ngàn hạt sương long lanh muôn sắc. Roanoke giật mình, vươn dậy với đôi mắt ngây dại của rừng, môi lạnh lùng của núi và ảm đạm của vùng cao.

Chẳng mấy chốc, sau khi chiếc áo choàng được nhẹ nhàng gỡ xuống, cái lạnh ban sớm biến vội. Chỉ còn mỗi Roanoke,
trước vô cảm,
nay ấm áp khôn cùng.
Đến giờ, khó ai biết được ẩn mình dưới chiếc áo bình minh rực rỡ là Roanoke dịu hiền, e thẹn trong tà áo lụa vàng. Bé nhỏ và mộc mạc, Roanoke không chút kiêu sa hay nóng bỏng của thành thị. Nàng sơn nữ giản dị sống giữa đất trời xanh màu thiên tạo. Ngày Roanoke vui với bản nhạc thiên nhiên hòa tấu bằng: tiếng chim hót rộn ràng, suối cười rúc rích, gió vi vu trong nắng và hoa lá xôn xao giữa cỏ xanh. Nàng an bình trong tình thương núi rừng trao tặng.

Rồi người từ biển đến. Họ mang ước vọng tươi đẹp, giấc mơ tuyệt diệu và cổ tích tình yêu. Tiếng sóng ngân vang đánh thức núi rừng tĩnh lặng. Cát hát bài tình ca ru đất trời xứ cao nguyên vào giấc mê say. Cuồng nhiệt của biển, cơn bão lửa
ào đến thiêu rụi màu xanh Roanoke hằng có.
Tình cảm của họ, cơn lốc ngông dại, cuốn Roanoke nhỏ bé vào vòng xoáy vô định hướng. Ước mơ xứ biển đem đến vô tình in hằn trên đất đỏ.

Nhưng nồng cháy
những con sóng
ngang tàng,
vội vã
- cuồng điên đến với bờ vào sớm mai
chiều tàn âm thầm ra đi, không chừa vết tích.


Tình yêu của biển theo thủy triều ra lại đại dương xa bỏ mặc Roanoke điên đảo với âm hưởng vang dội từ núi non muôn bề.

Chân trời bỗng đậm nét màu tím thẫm ngóng chờ. Khúc lụa nắng vàng dần phai sắc. Áng mây xanh rã rời và mờ nhạt thành màu xám u buồn. Gió muôn phương se lạnh.
Lẻ loi, băng giá, Roanoke trưởng thành.
Đôi mắt cô sơn nữ dần lam theo ánh chiều
thẩn thờ trông bóng người xưa
trong vô vọng với nhiều tiếc nuối.

.... Đêm.
Vắng.

Chỉ tro nguội lạnh của đốm nắng vàng
từng nóng bỏng, nay đã chết.
Về đêm Roanoke khoác chiếc áo sương mù.
Lấm tấm,
rơi rớt
đâu đó vài ánh đèn thưa thớt,
thành nét chấm phá
biến cô sơn nữ mộc mạc đậm nét liêu trai.

Khoan thai Roanoke lẳng lặng nhặt từng cánh sao rơi trên đồng hoang. Thong thả Roanoke nhẫn nại vớt từng mảnh trăng tàn giữa con suối khô. Tuy màn đêm cô độc đã thành bạn song hành và thinh lặng trở thành tiếng nói của Roanoke, nhưng đất trời cao nguyên đâu đó còn sót vài hạt cát. Núi vẫn ấp ủ dư âm bài ca sóng từng hát. Khúc hồi ức người xứ biển để lại hoài in hằn trên tâm khảm
 nàng sơn nữ. Roanoke
còn trông chờ ánh hồng rực rỡ của ban mai, dẫu ngày mai này có dài vô tận
hay chỉ là vài phút ngắn ngủi mà thôi.



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả