Niềm Vui Xả Thân

Tôi bắt đầu tham gia vào công tác từ thiện khi còn học lớp 11 tại trường Annandale High School ở Virginia. Vì nhà trường đòi hỏi học sinh phải hoàn tất ba mươi lăm giờ làm công tác thiện nguyện cho cộng đồng (community services), nên tôi miễn cưỡng phải làm, chứ lúc bấy giờ tôi chưa có một khái niệm rõ rệt về công tác đó. Công việc thiện nguyện đầu tiên của tôi là nấu và phát thức ăn cho người vô gia cư (homeless).

Cứ mỗi chiều thứ Sáu, sau khi tan trường, tôi đón xe buýt đến trung tâm của những người vô gia cư (homeless shelter) để cùng một số bạn khác chuẩn bị bửa ăn tối cho họ. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên bắt tay vào việc, chúng tôi nấu món gà xào bắp cải và gà chiên sả ớt. Sau đó chúng tôi lần lượt phát thức ăn cho những vị tạm thời cư ngụ tại đấy. Làm sao tôi quên được những gương mặt rạng rỡ của những người vô gia cư khi họ sắp hàng đến nhận phần cơm của mình? Họ mỉm cười, và tôi thấy lòng rất vui khi được phục vụ những người đang cần sự giúp đỡ của xã hội.

Trong số những người có mặt ở trung tâm vô gia cư, có một số vị trước kia đã từng ở trong quân đội. Họ đã có mặt trên chiến trường Việt Nam, vào sanh ra tử một thời. Khi biết tôi là người Việt, họ thường nói với tôi những câu thật giản dị nhưng vô cùng dễ thương, như “Cám ơn bạn rất nhiều” hoặc “Thức ăn hôm nay ngon lắm” vân vân… Chỉ như vậy thôi, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng và tôi đã vui suốt cả tuần. Thường thường sau khi ăn xong, và khi chúng tôi đã dọn dẹp thu vén đâu vào đó, họ ngồi quanh chúng tôi để hàn huyên tâm sự. Những mẩu chuyện họ kể nghe rất cảm động.

Lúc mới bắt tay vào việc thiện nguyện, tôi chỉ muốn làm công việc đó với thái độ làm- lấy-có cho đủ số giờ qui định của nhà trường. Nhưng khi nhập cuộc, tôi cảm thấy vô cùng thích thú, vì nó đã đem lại cho tôi một niềm vui thật sự. Phải chăng đó làm niềm vui được xả thân phục vụ tha nhân trong cơn túng quẩn của họ? Từ đó tôi thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn, và sức sống trong tôi tràn đầy hơn trước kia bội phần. Còn gì sung sướng hơn khi nhìn thấy mình đã đem lại nụ cười cho những người khốn khổ? Cái vui của họ chính là hạnh phúc của mình.

Tôi may mắn được phục vụ trong cơ quan nói trên cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học. Như vậy thời gian tôi ở đó là hai năm…

Lên đại học, tôi tích cực tham gia những sinh hoạt trong Hội Sinh Viên Việt Nam. Tôi cùng các bạn hăng say làm báo, và tổ chức các trại hè hoặc những đêm văn nghệ cuối năm để các sinh viên có dịp gặp gỡ và vui chơi với nhau. Tất cả chúng tôi luôn luôn cố gắng học hỏi về lịch sử và văn hóa của quê cha đất tổ. Trong những sinh hoạt chung như thế này, chúng tôi có được cơ hội mở rộng tầm hiểu biết về nhiều vấn đề, cũng như sự quan hệ giữa sinh viên chúng tôi được thắm thiết hơn, bổ ích hơn. Cùng nhau chúng tôi tạo nên một cộng đồng sinh viên Việt Nam vững mạnh trong tinh thần cũng như vật chất. Có những lúc chúng tôi thức trắng đêm để làm báo hay tập dượt văn nghệ, nhưng lúc nào chúng tôi cũng giữ hòa khí trong sinh hoạt như vậy. Làm sao quên được ngày chúng tôi tổ chức rửa xe gây quỉ? Sau một ngày mệt nhọc chúng tôi ra về, da đứa nào cũng sạm nắng, nhưng ai cũng hân hoan vì đã đem hết tấm lòng ra để làm việc hữu ích. Có những lúc chúng tôi núp dưới mái hiên các chợ để bán báo, cũng để gây quỉ, mưa trút xuống như thác, đứa nào cũng bị ướt như chuột lột, nhưng tất cả đều cảm thấy vui và thoải mái.

Ngoài thời gian dành cho Hội Sinh Viên Việt Nam ra, tôi còn tham dự lớp dạy vi tính cho những vị cao niên tại các trung tâm tìm việc làm dành cho những người mới định cư. Tôi cũng phụ trách giảng dạy việt ngữ cho các em sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Nhìn các em đánh vần từng chữ “ba”, “mẹ”, “bà”…v..v…, và được các em gọi bằng “Thầy” tôi cảm thấy hạnh phúc ghê gớm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn sốt sắng tham gia những công tác thiện nguyện khác, như làm tổng thư ký cho Hội Nghệ Thuật Việt Mỹ, sinh hoạt trong Hội Từ Bi, Hội Văn Bút, Trại Hè Về Nguồn…vv… Không những thế, tôi cùng một số bạn tiếp tục con đường xả thân. Đó là thành lập Hội Kết Đoàn, một cơ quan vô vụ lợi với mục đích là bảo tồn văn hóa Việt, tạo điều kiện cho giới trẻ tham gia sinh hoạt cộng đồng để xây dựng một lớp người Việt trẻ hăng say phụng sự xã hội. Vào những dịp nghĩ lễ lớn (như ngày lễ Độc Lập của Mỹ hoặc Tết Nguyên Đán), chúng tôi thường tổ chức bán sách báo để gây quỉ giúp trẻ em mồ côi, hoặc những em bé phải sinh nhai ở các đường phố tại quê nhà. Hai năm qua, chúng tôi đã thực hiện được rất nhiều việc bổ ích cho cộng đồng tại địa phương.

Tôi có nghe đến trại Lên Đường, nhưng chưa có dịp tham dự. Một số bạn đã tham dự trại đó kể cho tôi nghe rằng họ đã học hỏi được rất nhiều điều tốt và bổ ích, như chức năng lảnh đạo, sự xả thân phục vụ tha nhân, và con đường tiến thân trong học vấn…

Năm ngoái, vì bận rộn với một số việc, tôi đã bỏ qua một dịp may, không tham dự được trại Lên Đường tổ chức tại Texas. Vì thế năm nay, bằng mọi giá, tôi quyết tâm sẽ có mặt trong kỳ trại này. Với những gì học hỏi được, tôi hy vọng đem áp dụng cho trại hè Kết Đoàn lần thứ III vào tháng tám tới tại Prince Williams Forest Park. Tôi mong mỏi các bạn cùng tham dự những trại hè nói trên để kết thêm bạn mới, cùng một chí hướng, để tất cả chúng ta trở thành những người có tấm lòng hăng say, tràn trề một bầu nhiệt huyết lành mạnh. Chúng ta cùng siết tay nhau xả thân phục phụ gia đình, cộng đồng, và xã hội…


Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả