Vành Khuyên
[Tiểu Sử | Thi Hữu | Nhắn Tin]


Hai Hàng Me Ở Đường Gia Long _ Nguyễn Tất Nhiên

Hai Hàng Me Ở Đường Gia Long
Nguyễn Tất Nhiên

Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngạỉ
Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?

Mỗi lòng người, một lý lẽ bất an
Mỗi cuộc chết, có một hình thức khác
Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác
Mỗi đời tình, có một thú chia ly!

Chiều, nắng âm thầm chào biệt lũ lá me
Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ
Tình cũng khó theo thời cơm áo khó
Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần!

Em bắt đầu thấy ân hận chưa em?
Vì lỡ nói thương anh - cái thằng quanh năm túng thiếu!
Ân hận, có, thì hãy nên rán chịu!
Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài
Như địa cầu không thể ngược vòng quay
Như Chúa, Phật, phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa!

Tình cũng khó theo thời cơm áo khó
Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng!
Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân
Khi nói thẳng: "anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá"

Mỗi cuộc sống, phải mua bằng nhục nhã
Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn
Đêm chẳng còn cách khác tối tăm hơn
Nên, mặt mũi ta đây, bùn, cứ tạt!

Môi thâm tím bận nào tươi tắn hát
Em cứ vờ hoan hỉ vỗ tay khen
Để anh còn cao hứng, cười duyên
Còn tin tưởng, nụ hôn mình vẫn ngọt!

Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt
Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên
Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng
Bởi hạnh phúc mơ hồ, như Thượng Đế

Đời, vốn không nương người thất thế
Thì thôi, ô nhục cũng là danh

Mình nếu chọn đời nhau là dấu chấm
Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần!

Một người anh quen bảo tôi nói xem tôi hiểu bài thơ này như thế nào .

Trời , tôi dở nhất là hiểu thơ người khác , nói phải tội , không bao giờ tôi dám nói người ta nói tôi không hiểu , nhưng mà cái kiểu lơ tơ mơ như tôi , hiểu không khéo , lại râu ông nọ cắm cằm bà kia thì có nước đi độn thổ .

Tôi thoái thác , " anh à , em đọc thì chỉ thấy hay quá chừng đi vì em nghĩ cái thời ông Nguyễn Tất Nhiên làm gì người ta yêu mãnh liệt như vậy , làm gì thố lộ công khai đến thanh bạch và cuối cùng là em quá phục tài kết hợp hai việc rất khó kết hợp giữa tình yêu và thời cuộc của ông trong bài , nó diễn tả cái gì đăng đắng của một đời sống không ra đời sống nhưng tình yêu vẫn có được cái chất hay hay của nó trong hoàn cảnh đó .

Người anh tôi quen cười ha hả , cười cho sự vụng dại của tôi bảo thời trước tôi không ngờ người ta yêu mãnh liệt như vậy , may mà anh không thốt ra lời chọc " em làm như chỉ có em yêu mãnh liệt thôi á " tôi đào lỗ 3 tấc tôi chui xuống liền .

Anh bảo tôi thêm không hiểu sao tự dưng mọi lần đọc thì khác , gần đây anh đọc lại thích quá đỗi , thật quá , đúng quá , dù mình không đang trong hoàn cảnh đó .

Anh nhìn lên tôi , hỏi tiếp " thế cô cảm nhận gì nữa nào ? " ..

Tôi cười mắc cỡ " dạ anh cho em thôi, em mới nói một câu anh cười ha hả , em nói câu nữa anh cười thắt ruột vì anh thấy em ngu quá thì em chết luôn .

Anh xua tay kiểu chẳng có gì quan trọng , rồi khất " thôi thế cho cô hẹn hôm khác nhá " ...

Trời , có vụ hẹn , tôi gọi với anh " thế anh đưa bài khác hỏi , chớ có hỏi em lại bài này , em không nói nữa đâu ạ " ...

Tôi thề , thật đó , thưa ông Nguyễn Tất Nhiên , cho dù tôi có hiểu sai , ông tha lỗi cho nhé , một sự thật không gì thay đổi trong tôi , tôi sẽ cất giữ bài thơ này trong tim đến cuối đời , nó nói trọn hộ tôi tình cảm với một người , một tấm lòng, dù tôi hiểu ông chỉ viết cho chính ông và vô tình để lại đây cho mọi người thưởng ngoạn .


Cho một ngày .






Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả