Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi
[Tiểu Sử | Thi Hữu | Nhắn Tin]


Con Cháu Hai Bà

Bạn có bao giờ nghe nói đến "con cháu Hai Bà" chưa nhỉ ???

Nếu bạn là con trai, tôi rất mong bạn sẽ không "vô phúc" như

Tuấn, mà gặp phải một trong những "hậu duệ" của hai Bà

như tôị Thật đấy!



Ngày khai giảng lớp chín, buổi sáng dậy chuẩn bị đến

trường tôi vẫn còn mang trong mình giòng máu nhà ho. Lươi

Huyền, nên cứ trùng trình mãi mà chẳng chịu xách cái xe

đạp cà rịch cà tàng của tôi ra cửạ Mẹ vừa đi chợ về,

thấy bóng dáng tôi vẫn còn xớ rớ trong nhà, bèn xỉ mặt

đe:

-Con này năm nay thi cử thì nhớ mà đi học cho đàng

hoàng, nhỡ mà thi trượt thì chết đòn!! Sao

giờ này còn đứng đó ?

-Con đi đây mà, mẹ ? Thưa mẹ con đi học.



Vừa nói, tôi vừa vội "hô biến" kẻo đứng xớ rớ lại ăn

đạn lạc thì huông cả năm. Ngôi trường của tôi mang tên

một vị quan văn từ cái thời nảo thời nào ngày xưa, Võ

Trường Toản, mà mỗi lần đến cổng tôi cứ lầm bầm

"học trường Vô Trật Tự, chả trách mình nói năng lộn xộn

quá mức". Tôi cứ nhìn mãi pho tượng cu. Võ Trường Toản

ngồi chống cằm lên mấy quyển sách, nhìn xuống chiếc hồ

cá xanh lè rong rêu, mà rùng mình. Học cho lắm cũng "rà"

giống ông ấy râu ria tùm lum thế kia thì chán mớ đời!!!!

Nghĩ thế nhưng tôi cũng đành kiên tâm dấn bước. Thôi cho

xong cái nợ đèn sách này đị Năm nay đúng là có sao qua?

tạ chiếu nên cả lũ bọn tôi mới phải xách bút nghiên đi

thi thế nàỵ Khổ ơi là khổ!!!!



Mẹ lo tôi học thi không nên thân, nên biệt phái ông anh kế

xách cổ tôi đi học thêm. Ngày bị "lão" anh xách cổ đến

lớp toán thầy Tân, tôi chùn bước trước cái xóm nhà lá

lao xao trong căn phòng nhỏ hẹp hiên nhà thầỵ Thầy Tân nhìn

tôi từ đầu đến cuối, cứ y như mua bán nô lệ vậy đó!

Chả hiểu lông cánh của tôi "khấm khá" cỡ nào mà thầy

chịu nhận tôi vào lớp dạy kèm của thầy, bởi những

người dạy thêm thường chỉ nhận đứa nào họ biết chắc

có khả năng thi điểm cao mà thôị Lạ đời! Chả hiểu lần

cuối cùng thầy đi đo kiếng là năm nào nhẻ ??? Chắc tôi

phải tặng thầy một cặp kiếng mới quá!!!



Bước vào trong căn phòng nóng oi ả của những ngày cuối hạ,

tôi đảo

mắt nhìn quanh và hất hàm với đám bạn cùng trường. Hai

con bạn ngoắc tôi về phía bàn của chúng. Mải nhìn, tôi

không để ý đến "Nó". Nó vì trễ giờ nên lao vội vào

lớp bằng cửa hông tông ngay vào tôi đang lững thững

lách mình qua cái đám nhốn nháo đứa đứng đứa ngồi,

đứa leo trên bàn kiạ Mấy quyển tập nó cuộn tròn đút

túi quần sau bị cái bị "ăn mày" của tôi móc rớt xuống

đất. Tôi bước qua mặt "Nó", không quên lườm một cái

rõ dài lấy thế. Tôi thấy tia mắt "Nó" lướt nhanh theo

tôi, miệng lẩm bẩm câu gì chẳng rõ. Cái đồ! Đã

vướng đường người ta, lại còn chửi lén sau lưng nữa

chứ!!!



oOo



Niên học qua nhanh thật nhanh với những bài toán giải tích

và hình không gian mà thầy Tân giao phó. Tôi và Phương Lan

đâm ngán mấy bài toán, cứ thi nhau mà ngủ gục. Mùa hè

đến cận kề, lớp càng đông, thêm vào đó số lượng

tiếng ồn do cái đám quỉ con tụi tôi phá giấc ngủ trưa của

hàng xóm nhà thầy Tân, cả bọn bắt buộc phải dời vào

đóng đô trong căn phòng thí nghiệm của trường. Tôi vẫn

thấy mặt "Nó" đâu đó sau lưng, nghe cái thứ tiếng ồm

ồm chưa nứt tiếng của "Nó" với chúng bạn, mà đôi lúc ôm

bụng cười nhái lạị "Nó" trái lại cứ tỉnh bợ Gặp tôi


trước cửa lớp nó vẫn lầm lì. Mùa hè đến, lớp học

không quạt máy, không máy lạnh, nên nóng còn hơn lò bánh mì.

Cả đám đi học vác theo những cây quạt đủ kiểu, tay quạt,

tay kẻ hình lượng giác. "Nó" vẫn chứng nào tật nấy,

vắt vẻo trên chiếc xe đua mầu xanh nước biển, quyển tập

xếp

đôi nhét vào túi sau, cùng với cây quạt. Đôi lúc "Nó"

đến lớp với tấm áo mầu nâu, mắt nheo nheo trong nắng

đằng sau hai mảnh ve chai đen thui làm tôi và Phương Lan tha

hồ ôm bụng rũ ra mà cười, vì hắn nhìn chẳng khác thầy

Đề mấỵ



Phòng thí nghiệm chứa đủ thứ linh tinh, nhất là những chai

lọ hoá chất, xen kẽ với vài hũ ếch nhái ngâm formaldehyde.

Hắn thường ngồi đâu đó sau tôi hai bàn, lại thêm mấy

bực thang dốc lên trần nhà, nên hầu như hắn có thể nhìn

biết tôi học hành ra sao, hay có....ăn vụng trong học bàn hay

không. Của khỉ! Đôi lúc vô tình thấy gai gai sau gáy, tôi

quay đầu lại để bất chợt thấy 1 đôi mắt xếch vừa

chúi vội xuống trang giấy.



Trời càng lúc càng oi ả, lớp học ngột ngạt với mùa hè và

sự căng thẳng của những mùa thị Tiếng quạt ồn át ca?

tiếng thầy Tân. Một lần giữa giờ giải lao, tôi theo

thói quen co cẳng, xoay ngang dựa tường, mắt chớp nháy lia

lịa với mấy con bạn ở bàn khác. Chả hiểu cái đứa qui?

nào bầy trò bắn bì. Thế là đại loạn. Bắn nhau đã, ca?

đám ngồi thở dốc, và những cây quạt lại được dịp tung

hoành. "Nó" có vài thằng tiểu đồng theo hầu cặp sách,

chả hiểu sao hôm ấy mấy "thằng" tiểu đồng bạn "Nó" lại

lanh quá mức, thò tay giựt mất cây quạt của Phương Lan.

Cãi nhau qua lại chưa đủ, chúng chẳng tha tôị "Thằng" tiểu

đồng bên cạnh "Nó" thò tay túm lấy cây quạt tôi đang phe

phẩy, nhét ngay vào túi áo "Nó". Tôi trợn mắt. Từ bên

kia "chiến tuyến"(hai chiếc bàn trống) là phản chiếu của

tôị "Nó" đang dương đôi mắt xếch phe phẩy quạt nhái lại

tôị Máu nóng nổi lên (đã bảo tôi là con gái mà!)cốc hụt

đầu thằng "tiểu quái" kia, tôi giận dỗi quay đi, miệng

lầm bầm

-Cóc cần! Thí cho tụi bay đó!!!

-Ê Ngọc, mới đùa chút mà dỗi rồi hả ??? Tuấn, mày

mau mau quạt cho bớt giận đi kià. Tiếng cái "thằng" tiểu

đồng nhóc tì bạn "Nó" Tôi bĩu môi nguýt 1 cái sang tận

bên kia "vĩ tuyến 17".

-Cho tụi bay cái quạt đó. Xí bùm bum!


-Tuấn, "mắc cỡ gì mà hổng chịu lẹ dùm". Để nóng

lỡ nổ phòng thí nghiệm chết mày dzới tao đó nhe!

-"Phạch! Phạch"

Từ đàng sau, những luồng gió mát thổi đến, đồng thời

tiếng quạt đập phành phạch sau lưng tôị Tôi chẳng thèm

quay lại (ai mà dại gì, có kẻ ngồi hầu quạt không công kia

mà?) cho đến khi chiếc quạt bay vèo lên bàn....



oOo

Mùa thi trôi quạ Nhờ công bị nhồi hộp mấy tháng trong


phòng thí nghiệm đó, tôi đậu ưu vào Trưng Vương. Me.

và các chị xỉ mặt mắng át "coi chừng phải ráng học cho

xứng danh" trong khi lão anh lại nhăn nhở "Con này giờ lại

thành con cháu Hai Bà nữa, có chết không hở giời! Điệu

này mấy thằng con trai cùng lớp nó chỉ có chết đòn!" Tôi

không nói gì cả, chỉ lườm.



Qua hết một mùa hè, hết một mùa thi, hết những buổi

trưa cắm cổ đến lớp, tự dưng tôi cảm thấy mình là lạ,

đổi

khác nhiềụ Mái tóc tôi qua một mùa hè đã dài ngang lưng.

Mẹ hay nấu bồ kết cho tôi gội đầu, nên càng óng ả hơn

rạ Chả hiểu sao tôi hết thích đi lăng quăng với Phương

Lan, cũng chả thiết tha gì đến những hàng chè, bò bía, và

gỏi đu đủ vặt mà tụi tôi tối ngày nhâm nhi nữạ Tôi lại

có ý thích cắm hoa & chống cằm nhìn qua song nhiều hơn.

Ngày được kết quả vào Trưng Vương, tôi thơ thẩn đến

chơ. Bến Thành, nhặt đúng một bó hoa cúc vàng ươm, long

nhong đạp xe về, miệng bất giác hát nho nho?



"mùa xuân đến,

đạp xe trên phố,

tóc xõa vai mềm

muà xuân hát

nụ hoa thơm ngát

nở trên môi hồng

mùa xuân rất hiền

lặng im ngồi nghe tôi hát

và tôi biết rằng

nói yêu em là điều khó khăn...."



đDi đâu về mà vui vậy Ngọc ? Cái đẩy nhẹ vào yên

sau của tôi làm tôi giật mình. Mất đà, chiếc xe chao nhẹ,

tôi nổi xung nhìn lại phía sau, thấy "Nó" đang nhăn nhơ?

cười ở đàng sau lưng, trên chiếc cúp mầu xám bạc. Tôi

nhăn mặt, quay ngoắt chẳng thèm trả lời.

-Giận ha? Ngọc, cho xin lỗi nghen. Nghe nói Ngọc đậu

cao lắm, vào A2 lận, phải không ? Chúc mừng nhé.

-Ừ, sao Tuấn biết ? Tuấn, phải không ?

đạ!

"Ái cha! Có đứa hôm nay ngoan quá cỡ thợ mộc!"

Tôi phì cười với cái ý nghĩ đó. Dốc cầu Bông cao

ngất, với đoàn người nườm nượp làm tôi khó khăn lắm

mới luồn lách qua được. Hắn nheo mắt. Khỉ thật! Mắt

đã nhỏ thì chớ, lại còn thích nheo nheo, vậy còn thấy tô?

quốc đâu nữa mà nhìn ?

-Ngọc cười cái gì vậy, bộ tôi buồn cười lắm à?

-Ợ...hổng có! Ủa mà Tuấn đi đâu vậy ?

-Bà ngoại của Tuấn ở đường Trần Quang Khải, Tuấn

mới ghé thăm bà, còn Ngọc đi đâu về vậy ? Ngọc thích hoa

cúc vàng à ? Tuấn cũng vậy đó!

Ý da, sao cái tên này nịnh đầm hổng phải lối vầy

nè ? Bộ thấy người ta để hoa rồi cũng "thích" sao cà ?

Nói gì thì nói, hắn cũng dễ "xương" với mái tóc nâu

bồng bềnh loăn quăn nghệ sĩ, và nhất là cái miệng hình

trái tim rõ nét mỗi lần cười sáng rực cả một trời thế

kia, hắn đâu đến nỗi ba trợn như tôi nghĩ đâu nhỉ ????

-Ngọ c đi đâu vậy ? Thăm bà hở ???

Ơ! Cái tên này lãng tay hạng nặng, người ta đã bảo đi

về nhà, lại nghe ra đi thăm bà là "xế lào" vậy hỉ ??

-Không, Ngọc đi về nhà. Nghĩ là nói, tôi gằn từng

tiếng một. Hắn có vẻ lúng túng khi thấy "con cháu Hai Bà"

là tôi, sao mà hung tợn quá. Đã nói là.....tôi đang tập

để chẳng hổ danh tiền nhân kia mà

-Ngọc ở đâu vậy ? Hôm nàọ......hôm nào tôi ghé

thăm ngoại, Tuấn xin phép ghé chơi được không ? Hắn e dè

hỏi nho?

đDược, nhưng mà Tuấn biết Ngọc ở đâu không ?

-Cho Tuấn theo về để biết nhà được không ?

-Kia kià, đến rồi đó, chào Tuấn nhé, căn nhà cổng

xanh đó đó. Số 140. Chào Tuấn.

-Chào Ngọc, rảnh Tuấn ghé chơi!



oOo



-Ngọc ơi! Có ai kiếm kìa! Tiếng mẹ tôi văng vẳng

từ sân trước. Đang vắt vẻo trên cành gậm nhấm mấy chùm

mận đỏ hồng ngọt lịm, mắt chúi vào mấy trang Tuổi Ngọc

"mượn lén không có sự đồng ý" của bà chị kế, tôi giật

mình mém chút rơi tọt xuống đất. Lẩm bẩm rủa chắc nho?

Phương Lan lại đến ám quẻ, tôi tuột vội xuống, lẹp kẹp

lê dép ra cổng. "Nó" đang ở đó tự bao giờ, vắt vẻo trên

chiếc xe đạp muôn thuở cao nhòng, hình như chống chân không

đến nên nó cứ phải vịn vào chiếc cổng rung rinh. "Trông

đến mà ngứa mắt!" Tôi lẩm bẩm, miệng thì toe nụ cười

xã giao

-Ủa, Tuấn hả, đi đâu vậy ?

-Hổng có chuyện gì làm nên ghé thăm Ngọc chơị

Hắn toét miệng cườị "Vô duyên" Tôi nghĩ bụng. Con Mực

từ đâu chạy đến, đánh hơi thấy kẻ lạ, đứng khựng lại

nhe răng gừ. Tôi bịt miệng cười khi thấy bản mặt hắc ám

của con Mực khi thấy nó. Không hiểu mặt tôi lúc nói

chuyện với "Nó" có vậy không ha ? Nghĩ nhưng chẳng dám

nóị Tôi cúi xuống vỗ đầu con Mực trấn an, vừa nhặt

sợi giây xích của con Mực, mới sực nhớ bộ quần áo tôi

mặc ở nhà thật là quá "khiêm nhường". Trời Saì gòn nóng

như đổ lửa, tôi lại hay thích leo trèo, tối ngày chỉ "tà

lỏn" với áo cột nơ không tay không cổ, lại được mấy bà

chị "yêu quái" của tôi chế kiểu may bằng mấy thứ hàng

"mờ ảo" chẳng mỏng cũng chẳng dầy mà cứ mờ mờ. Chết

tía rồi! "Nó" đứng ngay đó, mà tôi quên mất cứ "tong"

cái bộ đồ mặc nhà này ra tiếp khách, đứng dưới nắng

kiểu này "mất thẩm mỹ" quá. Tôi co giò chạy biến vào nhà

thay đồ, bỏ mặc nó đứng ngoài cổng ngó con Mực ngơ ngác.

Khi tôi trở ra, mẹ đã cho hắn vào trong phòng khách,

tiện tay cốc đầu tôi một cái rõ đau

-Cái con! Bạn đến nhà trưa nắng cho nó đứng ngoài

đường chết nắng à ? Đã bảo con gái lớn phải ăn mặc

đàng hoàng cứ tươm tươm như thế mà chạy long nhong!

Chưa gì, hắn mới thò đầu đến nhà mà sao tôi đã

bị ăn cú đầu thế này không hiểu nữạ Điệu này chắc

"Nó" có "huông" với nhà tôi rồi! "Hận Đồ Bàn này, ngô.

phải páo chù" Nghĩ bụng như thế, tôi trở ra phòng khách,

hắn đã ngồi đó từ bao giờ với ly nước cam lạnh ngắt.

Sướng nhẻ ? Sao chẳng ai pha nước cho mình, mà "Nó" lại

được tiếp đãi hồn hậu thế nhỉ ???? Phải làm sao cho

hắn "thấm đòn" mới được.

Theo luật "rừng" của tôi, đám con trai đến nhà không

được phép ngồi hơn nửa tiếng. Ngồi lâu "nhỡ" có con

bạn nào đó lại tưởng là "bồ" tôi thì có mà hỏng kiểu.

Tôi ngồi ở 1 đầu ghế xa lông, còn "nó" thì ở tít đầu

kiạ Phải công nhận "Nó" lì thật, tôi cố tình im re để cho

"Nó" cảm thấy chán mà cuốn gói cho xong, ai dè......."Nó" cũng

gan lì tướng quân ngồi chình ình ám quẻ tôi suốt một

buổi chiều!!!! Mẹ tôi trợn mắt, trong khi mấy chị tôi thì

rũ ra cười vì cái tính lì của "Nó", lại thêm cái cảnh "Anh

ở đầu sông, em cuối sông" trong phòng khách nhà tôi nữa.

Ừ mà kể cũng lạ, không lẽ nó "vô công rồi nghề" đến

độ có thể ngồi suốt buổi chiều sao ta ? Hay nhỉ ????



oOo



"Nó" vào A7. Ngày đầu tiên đến trường, trời vẫn còn oi

ả sau cơn mưa rào tháng chín. Vừa nhón nhón trên chiếc xe

đạp, tôi vừa lo co cẳng né mấy chiếc ổ gà đầy những

nước sình trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, vừa lo gạt

những chiếc lá me bay dính đầy lên môi, lên tóc, lên mặt,

vừa phải tránh những trái chuồn chuồn xoay tít rụng xuống

đầu ê ẩm, tôi vừa than thân trách phận bây giờ lại phải

ra khỏi nhà sớm hơn chút nữa vì phải tốn mất đôi ba phút

để đi xuống cuối con đường. Đã thế hôm nào tôi mà

xí xọn thay áo mới mà bỏ quên cái phù hiệu trường thì chi?

có nước.....leo ràọ Ban giám hiệu Trưng Vương khắt khe

với học trò hơn, với những mã số riêng cho mỗi đứa đê?

tiện việc kiểm trạ Tôi than thầm "Điệu này đừng hòng

mà cúp cua đi chơi nhé!"

Buổi lễ khai giảng nhì nhằng với những lời chúc tụng,

những bài thuyết trình da `i ngoẳng từ bà hiệu trưởng, cho

đến những tiết mục văn nghệ nho nhỏ của "con bé" Quỳnh

Nhự Tôi ngáp dài nhìn lướt qua những đưá bạn chưa quen,

qua một biển người trong khuôn viên trường, để thấy đôi

mắt nó cách đó vài mét cũng đang nhìn tôi chăm chú. Tôi

giơ tay vẫỵ Cườị Nó sao bao giờ cũng có "lâu la", vừa

vào qua cổng trường đã có vài "thằng" đồ đệ theo cầm

xiêm áo, kể cũng lạ! Cái bị ăn mày của tôi thì lại nặng

chình chịch những tập là tập, sao chả có đứa nào theo xách

bị cho tôi nhỉ ??? ...Làm thế nào tôi phải ra oai cho xứng

mặt con cháu hai Bà kia chứ ? Tức mình thật!



Cuối cùng rồi tôi cũng yên phận đâu đó trong cái tập

thể nho nhỏ kia, và "Nó" cứ tiếp tục tuần vài buổi đóng

đô ở nhà tôị Gia đình bắt đầu chọc tôi về "cái

đuôi", trong khi mấy con bạn gái dè bỉu "cái mặt nó sao lúc

nào cũng thì lì, gặp ai cũng hổng thèm cười nói chào hỏi

gì cả, hổng khác gì cái bị!!!" Từ đó, "Nó" với bộ ria

lún phún(dẫn chứng lời chị tôi) được mấy con bạn tôi

"ưu ái" đặt cho cái tên Lưu Bị! Chẳng biết "Nó" có hay

biết khóc & lắm nước mắt như Lưu Bị hay không, tôi chưa

bao giờ thấy "Nó" mất bình tĩnh, hay giận, hay nổi nóng gì

cả, cũng chẳng thấy "Nó" buồn. Gặp tôi bao giờ "Nó" cũng

nở 1 nụ cười "chẳng thấy tổ quốc đâu". Tự dưng tôi

cứ nghĩ đến cái hình ảnh "Lưu Bị" mà ngắt bụng cười

thầm. Đúng là khỉ!

Nó chẳng biết ất giáp gì về cái tên gọi mà đám bạn tôi

đặt cho nó, tôi phải khó khăn lắm mới giữ được vòng bí

mật, cùng lúc "đì" cho đã theo đúng chức phận của "nữ nhi

Mê Linh". Con cháu hai bà mờ lị! Nó đến nhà, tôi cứ đê?

mặc kệ "Nó" ngồi chóc ngóc một xó, tỉnh bơ đi làm chuyện

khác. Kể cũng hay nhỉ, chả hiểu sao "Nó" có thể ngồi đó

yên lặng cả buổi chiều nhìn ông đi qua, bà đi lại như

thế. Tôi hết lục báo ra đọc, lại ra vườn đu xích đu,

chán mơ? ABBA ra nghe, đôi lúc tôi lại bỏ vào phòng ngủ khì

mặc kệ nó ngồi đó chán tự động rút luị Mẹ bảo tôi

bất lịch sự! Ơ! Thì tôi đâu có "khiến" nó ngồi chầu

cả ngày như thế đâu nhỉ ? Nói gì thì nói, có kẻ xin làm

cái đuôi ngồi làm kiểng trong nhà như vậy kể cũng "dzui".

Khỏi mất công bố mẹ tôi đi kiếm đồ trang trí choán vào

cái góc nhà đó! Lâu lâu buồn buồn "Nó" lại có thể thay

thế máy quay dĩa đàn vài bản nhạc cho nhà cửa "réo rắt"

một tị Ấy quên, tôi có nhắc là "Nó" biết chơi đàn không

nhỉ ??? "Nó" chơi nhạc cổ điển cũng "lâm ly bi đát" lắm

ấy chứ!!! Chả trách mỗi lần "nó" chơi đàn, con Mực nhà

tôi cứ hoà tấu theo oăng oẳng!!!!!



Có nó xuất hiện trong nhà đôi lúc cũng có lý. Xe đạp tôi

hư cái gì, nó đến chỉ trong vòng vài tiếng là xe láng coóng

như mớị Hình như tôi không tốn tiền sửa xe trong mấy năm

quen với nó thì phảị Tiện và lợi quá mức! Quen nhau đã

bao nhiêu năm. Ấy khoan đã, bạn vừa mới hỏi tôi có nắm

tay nắm chân gì không, có hẹn đi chơi lần đầu tiên không,

làm tôi nhớ rạ Làm gì có cái thứ gọi là "first date" ơ?

Việt Nam dạo đó ? Tôi chả biết đến cái gọi là "going out"

nữa, bởi từ ngày "nó" biết nhà tôi, hắn thành 1 trong

những yếu tố của gia đình, như điện & nước. Tôi có

biết cái quái gì đâu, vì ngày nào, đi đâu, hắn cũng lò

dò theo tôi như hình với bóng còn gì ? Tôi đi chơi đâu mà

hắn chả đi theo ?

Còn chuyện nắm tay ấy à ? Nàỵ..để tôi kể cho bạn nghe

nhé. Năm ấy ngày tết, gia đình tôi có buổi tiệc tất

niên, mà tôi thì chuá "trốn việc quan đi ở chùa", có

được cơ hội nào chuồn khỏi phải giữ phận sự "lon ton"

đi hầu bàn là tôi hạnh phúc lắm lắm. Thế cho nên, tôi ra

lệnh cho hắn đến đón tôi đi chơị Ừ phải, "ra lệnh",

bởi con cháu hai Bà là tôi nào có biết lắng nghe, cũng cha?

thèm nghe xem đối phương có ưng thuận hay không. Ý tôi là

ý trời mờ lị ? Dám cãi đấy à ? Còn khuya! Hắn đến

đón tôi, ngoan ngoãn như anh Cún. Mùa xuân Sài gòn nắng nhè

nhẹ buổi chiều, cái nét đẹp của những sợi nắng hanh vàng

phản chiếu trên mái tóc bồng bềnh của hắn tạo nên những

gợn sóng nhè nhẹ . Hình như tôi cũng cảm thấy những cơn

sóng nho nhỏ ở trong lòng. Ấy thế mà mặc kệ! Tôi bắt

hắn, cho đủ nghĩa làm con cháu nhà ho. Trưng, đạp xe đưa

tôi đi du xuân. Những ngọn gió đông xuân mát lạnh se se mơn

man trên mặt, và hắn thì gò lưng đạp xe chở tôi leo dốc.

Hắn thì mệt, mà tôi thì cứ tỉnh khô ngồi sau lưng ngắm

phố xá. Từ Gia định cho đến Sài gòn, sang đến Chợ lớn,

ấy thế mà tôi chẳng chịu cho hắn ngưng. Đi lanh quanh đến

mịt mù tối, bao tử đói meo tôi mới chịu không đì hắn

nữạ Gặp nhỏ bạn cùng lớp tôi rủ nó đi ăn tối chung. Con

bé trợn tròn nhéo tôi 1 cái rõ đau "con này mày ác quá mức,

hành nó thì hành vừa phải thôi con!" Tôi tỉnh bơ, nhún vai.

Ai bảo, tôi đâu có "khiến". Hắn rủ tôi vào rạp xi nê xem

phim buổi tốị Hình như rạp xi nê bao giờ cũng là đồng

loã cho những anh chàng gà trống mới tập gáy đó. Hắn gia?

vờ mượn cái thành ghế để mà nắm tay tôị Trời xui

đất khiến tôi có đến.....hai bàn tay, lại thuận tay phải,

thế cho nên....đại nạn "thiết hoa chưởng" âu cũng chẳng có

gì là ngạc nhiên....



oOo

Hết năm đầu tiên, hắn chuyển trường. Khổ cái thân

hiền lành của hắn mắc phải sao quả tạ khi gặp tôị Vô

phúc làm sao! Hết chỗ học hắn lại đổi làm con nhà vừa

Bần lại vừa Xuị Tôi và Phương Lan rũ ra cười khi nghe tin

hắn chuyển sang Bần Thi. Xuị Tội nghiệp! Xui thì nhất

định rồị Xui tận mạng kể từ ngày hắn gặp tôi, nhưng

Bần thì tôi có thể bảo đảm với bạn hắn không phải như

vậy, bởi tôi không thiếu gì quà cáp bánh kẹo từ hắn.

Người ta nói muốn được vợ thì phải nịnh từ trên xuống

dưới, cả cái cột nhà cũng phải nịnh, vậy mà hắn cũng

làm. Dù gì đi nữa, con nhà Bần thì vẫn mang giòng ho. Bần.

Trong khi đó, con cháu hai bà tôi đây dường như mọc nanh dài

hơn cả mấy chục li, nên càng lúc càng "đàn áp" hắn nhiều

hơn. Tôi chúa ghét bị gọi là công chúa, hay bất kỳ cái thứ

gì có dính chữ "con" vào trong đó. Hắn hay đem đến cho tôi

những con gấu bông nho nhỏ, đủ dạng, đủ kiểu, nhưng chi?

cần 1 lần gọi tôi bằng "gà con", bao nhiêu chú gấu bông của

hắn đều bị tôi "hoá kiếp". Đã bảo tôi hay giận cá chém

thớt kia mà ?

Tôi đã bắt đầu lớn. Mùa xuân năm đó phải trình diễn

văn nghệ với trường, lần đầu tiên mặc áo dài tôi lúng

ta lúng túng nhự...gà mắc đẻ, vấp lên vấp xuống với hai

tà áo dài & ống quần rộng. Tức mình tôi vắt cả hai tà

lên cổ đi long nhong trong trường. Hắn từ đâu dựa tường

nhìn tôi phá lên cườị "Dao cau chưởng" của tôi lại có dịp

tung hoành. Sau khi lườm hắn vài chục bận dài hàng vạn cây

số, tôi bỏ đị Tha tội trảm nhà ngươi!

Hình như với những đứa con gái vừa bước qua tuổi dậy

thì, thường hay thích làm dáng & nhất là muốn kiểu cách cho

giống "mệnh phụ", tôi cũng chẳng khác chị Dáng đi của tôi

khoan dần dần, từng cử chỉ chậm hẳn lại, cùng với những

bước đi ngẩng cao đầu, có lẽ trông từ đàng xa, tôi cha?

khác chi chú chồn hôi "peepee le peu" trong hoạt hoa. Walt Disney

mấỵ Đủng đà đủng đỉnh mãi để mỗi ngày ông anh tôi

cứ chạy theo bĩu môi "cái con đỏng đảnh có đi mau lên

không". Chả phải tôi tập tành theo câu thơ của Nguyễn

Nhược Pháp "em không dám đi mau" đâu nhá. Chỉ tại vì "gái

17 bẻ gãy sừng trâu" đã bao lần tôi làm đứt guốc bởi

cái tật làm "bà Lê Chân" của tôi rồi, bắt buộc tôi phải

nhẹ chân kẻo tốn tì mẹ mua guốc mới thì có mà bay đầu.

Kể ra làm con gái cũng có cái lợi hạị Mấy đôi guốc của

tôi dạo đó chẳng cao như "Spice Girls' shoes", nhưng bù lại thì

nó nặng còn hơn cái búa, lại thuôn thuôn ngay chính giữa nên

dễ bề xử dụng làm "vũ khí tấn công". Tha guốc bao nhiêu

năm tôi chỉ ao ước có 1 dịp xem thử ích lợi của nó như

thế nàọ Trời quả không phụ lòng tôi !

Hội Khoe? Phù Đổng đến vào những ngày cuối hạ. Nắng

rất êm đềm cùng với những cánh hoa chuồn chuồn xoay tít.

Chiều tan học tụi tôi thường phải ở lại tập thể dục nhịp

điệu, màn vũ chính cho buổi khai mạc. Ra khỏi cổng chính,

tôi vội nhảy những bậc tam cấp trước cửa hội trường

tót ngay ra lấy xẹ Hắn đã đứng chờ sẵn ở hàng nước

mía ngay bên cạnh cổng Võ Trường Toản với cả đám Bần Thi

Xui nhà hắn. Cả đám con gái vênh mặt khiêu chiến. Số xui

cho cả họ nhà Bần, nguyên một nhóm tôi tòan con cái nhà ho.

Trưng, dân bắc kỳ chính hiệu rau muống, nên những lời

chòng ghẹo thả ra từ mấy cậu ho. Xui, đều gặp nạn các mơ.

quần thoa ném giả lạị "Nó" lại vắt vẻo trên chiếc xe.

Cười trừ. Tôi và cả đám con gái kéo nhau về Tư. Đức ăn

gỏi đu đủ & uống nước miá. Quán cóc được người chu?

nhà cho phép người quen mở hai chiếc xe bán hàng, được tụi

tôi chiêm ngưỡng và chọn làm "lãnh thổ" của mình. Hôm đó

vừa kiếm được chỗ "toạ lạc", chưa nóng chỗ nhà ho. Bần

đã kéo nhau dựng xe đầy chật cả lối đị Dường như đó

là lời thách chiến. Chẳng nói chẳng rằng, Bình Minh nhà ta

tuyên chiến ngay, bằng lơì thách thức xem đứa nào là ke?

ăn hàng giỏi hơn. Ái cha! Bạn có là ký giả chiến trường,

chắc bạn sẽ hiểu thực trạng và quang cảnh sau cuộc chiến.

Có thể nói sau đó bọn tôi tuyên bố từ giã đu đủ sống

cho hơn 3 tháng. Từng chồng dĩa nhôm thay phiên nhau dựng

đứng trên hai mặt bàn, người chủ quán bào không kịp đu

đủ, và chỉ 1 nhoáng, cả chai nước mắm & bò khô cũng hết

nhẵn. Vậy mà chẳng ai thua ai, bọn tôi một, bọn "chúng"

cũng một. Hải Nam, tên bạn "đồng sòng" với "Nó" đã thế

bắt đầu khai pháọ..."võ mồm". Dường như cái đám bò

khô bắt đầu tạo phản ứng trong bụng hắn, hay chỉ tại vì

mớ nước mía vừa lên men, nên hắn bắt đầu nói linh tinh.

Máu nóng nổi lên, cả đám con gái chúng tôi nhìn nhau và

đồng loạt rút guốc...tung chưởng!!!! Ừ. Phải vậy thì có

kẻ mới chịu thua móc túi trả tiền đu đủ bào chứ ??!!!!



oOo

Có lẽ, bạn cũng thắc mắc xem cuối cùng trời có phụ lòng

hắn hay không.....Well, thú thật với bạn nhé.....nếu trời

không phụ lòng, thì bây giờ tôi đâu có chuyện mà ngồi

đây kể lại cho bạn nghe về con cháu Hai Bà ? Và cũng đâu

có "bị" toà soạn báo Non Sông gõ cửa đòi nợ phần cuối

của mẩu truyện này như thế?? Bởi nếu trời chẳng phu.

lòng, thì giờ này có lẽ tôi đã thành bà Tuấn, với mấy

"Tuấn con" lau nhau, chứ đâu đến độ nhìn qua song cửa mà

tơ lơ mơ thế này ??? Thời gian qua nhanh thật nhanh. Tôi xa

cái thế giới đó cũng đã 1 thập niên. Ngày cuối cùng

gặp nhau hình như hắn muốn nói nhiều lắm, nhưng trong đôi

mắt, hình như hắn trách tôi nhiều hơn. Tôi vẫn chưa lớn

với chính tôi. Chỉ vội vàng chào nhau ngày chia tay, rồi

thôi. Mười năm là cả 1 thời gian dài, tôi chỉ còn giữ

liên lạc với hắn, từ một bên của Thái Bình Dương sang bên

kia. Và rồi từ 1 bên bờ của Thái Bình Dương, sang bên kia

bờ Đại Tây Dương....



Ở đâu đó miền đông bắc, nếu vô tình bạn có gặp

được Tuấn, xin chuyển cho tôi một lời thăm hỏi ân cần

nhất, bởi Tuấn đã cho tôi một khoảng thời gian tuổi nho?

dễ thương nhất, và bởi vì những kỷ niệm giữa tôi và

Tuấn quí giá như tấm lòng của tôi còn lại cho quê hương.

Bởi lòng nhẫn nại của Tuấn với tình thương Tuấn đã dành

cho tôi, không ít thì nhiều, nó đã giúp tôi lớn lên, và

giúp cho tôi có một tâm hồn rất "dân tộc" trong những năm

tháng trên quê người này, và đã không ít sưởi ấm tôi

những lúc va chạm phải sự lạnh lùng của những người xung

quanh. Có lẽ Tuấn vẫn còn giận tôi, có lẽ Tuấn đã quên,

hoặc đang yên ấm với gia đình riêng không biết chừng,

nhưng chắc chắn, ở đâu đó, một khi nhìn lại khoảng trời

chúng tôi đã có, tôi tin chắc, ca? Tuấn lẫn tôi không quên

những hình ảnh đẹp của khoảng trời ấu thợ...




(Ừ nhỉ, tại sao tôi không hỏi Non Sông gửi tặng Tuấn tờ

báo này nhỉ ???? Bạn nghĩ có nên không ?)



Viết xong tại Honolulu, cho Tuấn Anh, thương mến.

tháng tư 07, 99

Nguyễn Ngọc Quỳnh Thi



Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả